Dịu Dàng Bên Em

Chương 38: Em có về nhà tối nay không?




Khi Kim Thơ rời khỏi phòng làm việc của Triệu Hoàng, tất cả đồng nghiệp trong công ty đều liếc mắt nhìn cô rồi quay đi như không có chuyện gì, có người thương cảm nhưng cũng có người trong lòng hả hê cười cợt. Bên ngoài căn tin bán thức ăn, Kim Thơ vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy cái cốc giấy đi đến máy nước nóng lạnh, cô dừng lại khi nghe hai đồng nghiệp đứng bên kia đang tán gẫu, dường như họ không hề để ý đến sự tồn tại của cô.

“Buổi sáng cô ấy xin nghỉ, buổi chiều vừa đến công ty đã bị Giám đốc Triệu gọi đến văn phòng. Chắc chắn ông ấy sẽ nói “Cô không cần bận tâm đến show trình diễn cuối năm lần này nữa, đã chọn được gương mặt đại diện rồi.”

“Cô ta còn trẻ lại xinh đẹp, tương lai còn dài, tại sao phải vì một show diễn mà đấu đá tranh giành với Cẩm Lý làm gì, cô ta không biết Cẩm Lý là người thế nào sao?”

“Cũng vì còn quá trẻ nên mới háo thắng dễ phạm sai lầm, nhưng may mắn gặp được một vị lãnh đạo tốt bụng như giám đốc Triệu của chúng ta, ông ấy là người coi trọng năng lực, nếu không cô ấy làm sao dám mạnh miệng chống lại lệnh của cấp trên như vậy chứ. Những nhân viên trước đây trong thời gian thực tập không biết thân biết phận không sớm thì muộn cũng bị đuổi hết rồi đó.”

Mặc cho những lời xì xào mà mình là nhân vật chính trong câu chuyện của họ, Kim Thơ thờ ơ bước đến, cô hơi nâng cằm và nói với hai đồng nghiệp đang đứng cạnh máy lọc nước.

“Có thể cho qua không? Tôi muốn rót nước.”

Đứng trước máy lọc nước là Huyền Hân và Giang Lam, tuy luôn đứng về phe của Cẩm Lý nhưng Huyền Hân lại khá thích tính cách thẳng thắn của Kim Thơ, nhưng với Giang Lam thì khác, ngoài miệng cô ta luôn khen Kim Thơ vừa thông minh xinh đẹp và có năng lực, nhưng khi quay lưng một phát là mở miệng nói xấu Kim Thơ không ngớt lời.

“Để tôi giúp, chị muốn nước nóng hay nước lạnh?” Giang Lam cười tươi hỏi Kim Thơ.

Kim Thơ cười cười, “Cảm ơn, tôi có thể tự làm được.”

Huyền Hân đứng bên cạnh kéo kéo cánh tay Giang Lam sau đó cô nháy mắt ra hiệu cho Giang Lam nên đi chỗ khác.

Kim Thơ rót một cốc nước rồi rời khỏi căn tin bán thức ăn như không có chuyện gì xảy ra. Vừa quay lưng đi thì lại nghe tiếng thì thầm vang lên từ phía sau lưng mình.

“Cô ta làm tôi sợ chết khiếp, cô ấy đến lúc nào vậy, cô ta không nghe thấy hết rồi chứ?” Huyền Hân luống cuống hỏi Giang Lam.

Giang Lam bĩu môi, “Nghe thì đã sao, chúng ta chỉ nói sự thật thôi mà.”

Kim Thơ trở lại phòng làm việc ngồi vào chỗ của mình, Nhã Lan ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm một hồi, cô đưa tay kéo ngăn tủ ra lấy một chiếc bánh nhỏ đưa qua trước mặt Kim Thơ.

“Chị Trish, em có mua bánh phô mai chanh dây đặc biệt cho chị.”

Kim Thơ nhận lấy, cô mỉm cười với Nhã Lan hỏi: “Em cũng biết chị thích loại này à?”

Nhã Lan gật đầu, cô để ý thấy sắc mặt của Kim Thơ vẫn bình thường không có chút gì là buồn bã về những chuyện vừa xảy ra. Nhã Lan ngồi sát lại nhỏ giọng nói:

“Buổi sáng chị không đến, em nghe Giang Lam nói chiều hôm qua Cẩm Lý đã đến gặp Hà My, sau đó người đại diện của Hà My đã gọi điện thoại cho giám đốc Trần.”

Kim Thơ vừa nghe xong khịt mũi khinh thường, thảo nào hôm qua lời lẽ của cô ta rất chắc chắn rằng Hà My sẽ được chọn chứ không phải ai khác.

“Nhưng chị không cần phải buồn, chỉ cần mọi chuyện ổn thỏa lại là tốt rồi, chúng ta sẽ không phải lãng phí thời gian vào chuyện này nữa.”

“Trông em khá hạnh phúc nhỉ?” Kim Thơ nhìn Nhã Lan nhếch mép cười.

“Sao em lại hạnh phúc chứ? Chỉ là em không thể chịu được khi thấy một người phụ nữ xinh đẹp và tài năng như chị lại đi bán trà sữa cùng với em thôi, vừa biết được chuyện chọn người kết thúc em như bỏ được tảng đá nặng trĩu trong lòng xuống á, thật nhẹ nhõm, chí ít không phải nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Cẩm Lý trong cuộc họp vào tuần sau.”

Kim Thơ nhìn Nhã Lan thở ra một hơi, “Em đã hoàn thành công việc của mình chưa? In tất cả các chủ đề của bộ sưu tập sắp tới và tóm tắt nội dung cần diễn ra trong show diễn. Nếu em đã làm xong thì còn những việc khác chị cần em làm ngay bây giờ. “

Nhã Lan luống cuống, “Chưa, em chưa làm xong, chị Trish, em xin lỗi, em sẽ làm ngay bây giờ.”

Nhã Lan đi rồi, đôi tai của Kim Thơ cuối cùng cũng được yên tĩnh, cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về cách để mời được Erik Lưu. Cô mở điện thoại ra và nhắn một tin nhắn gửi cho Erik Lưu. Sau đó ngồi ở chỗ làm việc đợi cả buổi chiều cũng không nhận được tin nhắn phản hồi từ Erik. Kim Thơ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại có chút thất vọng, xem ra thân phận “chị dâu” này của cô cũng thật vô dụng quá.

Lê Giang Lâm và Erik Lưu là tình anh em cái kiểu gì không biết? Ngay cả vợ của đàn anh lên tiếng cần giúp đỡ nói đến mức đó rồi mà còn im hơi lặng tiếng, đúng là anh em cây khế mà. Xem ra tình bạn giả tạo giữa những người giàu có và nổi tiếng thật khác xa với tầng lớp bình dân.

Kim Thơ cầm điện thoại lên nhấp vào Facebook của Lê Giang Lâm, sau đó không biết suy nghĩ gì cô bấm sang Messenger gửi một tin nhắn cho Lê Giang Lâm.

【Hôm nay mấy giờ anh về nhà? 】

Trong khi chờ đợi câu trả lời của Lê Giang Lâm, Kim Thơ đã gọi cho tài xế riêng và nói với ông đến nhà Mộc Thu lấy lại vali đồ vừa gửi đi lúc sáng. Cô cũng gọi cho Mộc Thu để giải thích vấn đề này, đương nhiên Mộc Thu rất tán thành việc Kim Thơ không bỏ nhà đi nữa, giục vợ chồng người ta làm lành chứ ai lại tiếp tay cho họ bỏ nhau bao giờ, về điểm này Mộc Thu là một người rất sáng suốt, ngoại trừ u mê thần tượng một cách mù oán thì cô nàng cái gì cũng tốt. Nhưng khi nghe Kim Thơ muốn xách va li trở về Mộc Thu không khỏi tò mò hỏi Kim Thơ.

“Cậu không phải muốn trốn nhà đi sao? Lê Giang Lâm làm gì mà khiến cậu đổi ý rồi?”

Kim Thơ: “Anh ta không làm gì cả, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi nhất định phải nhờ Lê Giang Lâm giúp mời cho bằng được Erik Lưu, cho nên trong lúc này tôi không thể nổi nóng với anh ta được, được rồi, đừng nói lung tung nữa, lát nữa tài xế sẽ đến nhà cậu lấy cái vali tôi gửi lúc sáng, tôi phải đem giấu cái vali trước khi Lê Giang Lâm trở về nhà và phát hiện ra tôi có ý định bỏ nhà đi.”

Mộc Thu: “ ... “

Cúp điện thoại, Kim Thơ nhìn thấy tin nhắn của Lê Giang Lâm vừa được gửi tới, cô nhanh chóng bấm vào xem.

Lê Giang Lâm: [Tôi về nhà rồi. 】

Cả người Kim Thơ chết lặng, anh ta đã về nhà rồi? Sao hôm nay lại về sớm vậy? Nếu vậy nên giải thích cái vali như thế nào đây? Nếu kéo nó về lúc này chắc chắn anh ta sẽ nhìn thấy, nếu biết mình có ý định bỏ nhà đi anh ta sẽ nổi giận không muốn giúp mình thì sao?

Kim Thơ nghĩ thầm, hay gọi điện cho bác tài xế đến đây đoán mình, sau đó khi về đến nhà cứ để vali trong cốp xe, khi Lê Giang Lâm sang phòng làm việc mình sẽ lặng lẽ xuống gara kéo vali lên lầu rồi cất đồ đạc trong chiếc vali trở lại chỗ cũ như thể chưa có chuyện này xảy ra.

Thật hoàn hảo, quyết định như vậy đi.

kim Thơ thở ra một hơi với kế hoạch sắp tới của mình, cô bấm vào Messenger nhắn tin trả lời.

[Tôi vừa mới tan sở và sẽ về nhà sớm. 】

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô cảm thấy câu này không thể phản ánh được sự dịu dàng và chu đáo của mình, vì vậy cô tiếp tục nhắn thêm một tin nhắn khác.

“Anh ăn tối chưa? Chúng ta sẽ gặp nhau sau ...”

Thật ra Kim Thơ muốn nhắn rằng “Chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau” nhưng trước khi tin nhắn được chỉnh sửa xong thì một tin nhắn khác từ Lê Giang Lâm lại hiện lên trên màn hình điện thoại của cô.

Lê Giang Lâm: [Em có về nhà tối nay không? 】