Hai từ “Vợ à” của Lê Giang Lâm có sức mạnh cực kỳ to lớn làm Kim Thơ như người bị câm không thể mở miệng nói được một lời nào. Thừa thắng xông lên, anh tiếp tục thổi vào tai cô từng lời nói kèm theo một nụ cười vô cùng dịu dàng, ngón tay cái của anh xoa cằm cô giống như một sự vuốt ve thân mật nhất của những cặp vợ chồng trước khi khởi đầu cho một cuộc yêu đương nồng cháy.
“Vợ.”
Lê Giang Lâm lại nói nhỏ vào tai Kim Thơ, mi mắt anh hơi rủ xuống như đang say mê một điều gì đó, hàng mi dài chặn lại cảm xúc trong đôi mắt ửng hồng cùng với mùi rượu nhàn nhạt thoát ra theo lời nói của Lê Giang Lâm được lưu lại trên chóp mũi của Kim Thơ, tim cô đập nhanh hơn, khuôn mặt bắt đầu nóng dần lên. Cô nghiêng đầu cố gắng tránh khỏi tầm mắt của anh thì bị một bàn tay to lớn ấm nóng ôm chặt lấy eo mình kéo sát lại, cơ thể nhỏ nhắn của cô được bao bọc trong vòng tay rộng lớn của người đàn ông mà cô chưa từng nghĩ đến sẽ là chồng mình.
Kim Thơ hơi choáng váng, nhưng lúc này cô hoàng toàn có thể cảm nhận được Lê Giang Lâm anh ta không hề say, khi da thịt kề sát Kim Thơ mới phát hiện là do da anh ta quá trắng khi uống rượu sẽ rất dễ bị đỏ lên, cũng có thể do cơ địa nhạy cảm với thức uống có cồn, nghĩ đến đây trong lòng Kim Thơ hoảng hốt.
Nếu thật là vậy thì lúc ở quán bar anh ta chỉ giả vờ say. Trời ơi, xem mình đã làm gì? Mình cứ tưởng anh ta say rượu nên đã nói ra những lời dụ dỗ như một đứa trẻ, còn tự nhận mình là vợ anh ta nữa chứ.
Nghĩ đến những gì mình vừa nói lúc nãy với Lê Giang Lâm khiến Kim Thơ như muốn nghẹt thở. Cô từ từ ngước mắt lên cảnh giác nhìn anh, lông mi rung động ánh mắt đảo quanh vì ngượng ngùng không biết nên rơi xuống nơi nào.
Nhưng chỉ có như vậy thôi mà muốn áp đảo được cô thì vẫn còn chưa đủ đô, Phạm Kim Thơ là ai chứ? Không phải là một tiểu thư yếu đuối dễ bắt nạt, ngay cả bà chằn Cẩm Lý dữ dằn trong công ty của anh còn phải e dè tôi nữa đó, anh bất quá chỉ là… Chỉ là chồng hờ thôi, tôi sợ gì anh chứ.
Kim Thơ cố lấy lại bình tĩnh, cô thờ ơ nói: “Anh có bị bệnh hay không?”
“Không có.” Lê Giang Lâm rất tự nhiên lắc đầu.
“Nếu không thì mau buông tôi ra, những gì tôi nói lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, tôi chỉ muốn xác nhận là anh có tỉnh táo hay không nên mới nói đùa như vậy.”
Trong khi Kim Thơ nói chuyện thì bàn tay của Lê Giang Lâm càng siết chặt hơn khiến cô không thể nào cựa quậy được, hai tay Kim Thơ dán lên ngực Lê Giang Lâm cố đẩy anh ra, nhưng càng làm vậy lại giống như cô đang cố ý giúp anh cởi bỏ áo choàng tắm ra khỏi thân thể. Phần phía trên của cái áo mà Lê Giang lâm đang mặc bị đẩy trễ rơi xuống phía dưới làm lộ ra bờ vai săn chắc của anh. Lê Giang Lâm cúi đầu nhìn bả vai mình rồi lại ngẩng mặt lên nhìn Kim Thơ, sống mũi cao sát vào nhau, chóp mũi gần trong gang tấc, yết hầu anh trượt lên xuống vài lần, khóe môi Lê Giang Lâm nhếch lên.
“Vợ à, em định cởi áo hộ anh vì anh đang say đúng không?
“ .. . “
Lê Giang Lâm dứt khoát nắm lấy tay Kim Thơ khoác lên cổ áo mình nhưng Kim Thơ rút mạnh tay lại, trong lúc dần co đầu ngón tay cô chạm vào cơ ngực rắn chắc của Lê Giang Lâm, Kim Thơ nhất thời hoảng sợ, bàn tay ngay lập tức yểu xìu dừng giữa không trung không biết nên bám víu vào đâu bị Lê Giang Lâm nắm lấy vắt luôn lên cổ mình. Kim Thơ nuốt xuống nước bọt gian nan nữa muốn cầu xin tha thứ nhưng vẫn cố mạnh miệng phản kháng, sức lực không có thì chỉ còn cái miệng này thôi.
“Anh... Tôi không có, anh đừng nói nhảm.”
“Khi tôi vừa từ phòng tắm đi ra toàn thân điều ướt sũng, chưa kịp lau khô tóc thì đã nghe ai đó nói với tôi rằng phải gọi cô ấy là “Vợ”, giọng nói còn rất quyến rũ không thể tả, cho dù trong mơ hồ tôi cũng chắc chắn người đó chính là em.”
Lê Giang Lâm nhìn khuôn mặt ửng hồng của Kim Thơ vì ngượng không nói nên lời mà chế nhạo: “Không phải em nói là vợ tôi hay sao? Em còn nói nhà chỉ có hai chúng ta, tôi chỉ có thể trông cậy vào sự chăm sóc của em, vậy thì vợ à, em nên làm đúng như những gì em nói đi chứ.”
“Anh say rồi, tôi không có ý gì khác, chỉ là những lời nói đùa mà thôi.” Bên ngoài Kim Thơ cứng rắn nghiến răng nghiến lợi cố gắng cãi chối, nhưng trong lòng đang khổ sở khóc không ra nước mắt, đúng là cái miệng hại cái thân mà.
Lê Giang Lâm khẽ nâng ngón tay lên nơi khóe môi cô dừng lại, sau đó trượt lên cái cổ mảnh thảnh trắng nõn nà của Kim Thơ cúi đầu hôn lên, giọng anh thì thào vào tai cô: “Đây là do em quyến rũ tôi đó?”
Kim Thơ chịu hết nổi sự trêu đùa của Lê Giang Lâm, cô rút người lại rồi cúi đầu, thái độ thành khẩn van xin, “Là… Là lỗi của tôi, là tôi tưởng anh say rượu cho nên muốn dụ dỗ anh giúp tôi gọi điện cho Erik Lưu, bảo anh ta nhận lời làm người đại diện cho show diễn cuối năm, chỉ có vậy, tôi không có ý gì khác với anh đâu, tôi có thật đó.”
Chỉ sau khi nói điều này xong Kim Thơ mới nhận ra mình càng sai nhiều hơn.
Lời tác giả: Lê Giang Lâm anh là một con cáo già.