Lông mi Lê Giang Lâm khẽ nhúc nhích, nhưng anh vẫn không mở mắt ra nhìn Kim Thơ cũng không lên tiếng, một lúc sau khi Kim Thơ mất kiên nhẫn quyết định không thèm để ý đến anh lúc này Lê Giang Lâm lại chủ động đứng dậy sảy bước đi lên lầu. Kim Thơ hoàn hồn nhanh chóng đi theo sau lưng, vừa đi cô vừa chú ý đến bước chân của Lê Giang Lâm, cô lo lắng anh ta vì say và đi quá nhanh không cẩn thận sẽ bị trượt chân té ngả nên thủ thế sẵn sàn để đở lấy Lê Giang Lâm, rất may bước chân Lê Giang Lâm rất chắc chắn không hề giống một người đang say rượu.
Khi cả hai lên lầu, Kim Thơ nói muốn vào phòng tắm trước để mở nước ấm nên Lê Giang Lâm ngồi lại trên ghế tựa chờ cô. Từ khi có Kim Thơ ngủ cùng, Lê Giang Lâm hiếm khi sử dụng phòng tắm trong phòng ngủ, vì thời gian anh về nhà thường rất muộn nên anh không muốn đánh thức Kim Thơ trong khi cô đang ngủ.
Sau khi nước được chuẩn bị xong, Kim Thơ mở tủ lấy áo choàng và khăn tắm, Lê Giang Lâm vẫn thành thật ngồi trên ghế sô pha, vết đỏ trên khóe mắt và cổ anh vẫn chưa phai mờ, nhìn thấy anh như vậy Kim Thơ có chút lo lắng. Cô đột nhiên nghĩ, hay khuyên anh không nên tắm nữa, nhưng nếu anh ta không tắm khi ngủ cùng sẽ rất khó chịu, mùi rượu và mùi cơ thể sẽ làm cô không thể ngủ được, hay có nên vào trông chừng lúc anh ta đang tắm hay không? Tắm ngay sau khi uống rượu sẽ rất nguy hiểm, có thể khiến huyết áp tăng hoặc giảm bất thường, nếu như trong người anh ta có tiềm ẩn bệnh cao huyết áp thì nguy cơ đột tử là rất cao. Nhưng cô cũng không thể cứ đứng đó nhìn chằm chằm người đàn ông đang tắm được.
Kim Thơ ôm áo choàng và khăn tắm bước đến chỗ Lê Giang Lâm, cô ngập ngừng: “Hay hôm nay anh đừng tắm.”
Lê Giang Lâm vẫn không nói tiếng nào, anh ta đứng dậy lấy áo choàng và khăn tắm trên tay Kim Thơ rồi đi thẳng vào phòng tắm. Kim Thơ thở dài đi theo sau anh, Lê Giang Lâm đi đến của phòng tắm thì dừng lại, anh xoay người lại nhìn cô trong mắt hiện lên những cảm xúc khó hiểu. Kim Thơ chỉ cao ngang vai Lê Giang Lâm, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau nên Kim Thơ phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt Lê Giang Lâm.
Thấy anh đừng lại quay sang nhìn mình Kim Thơ ngây ngô nhướng mắt thuận miệng hỏi:
“Sao anh không vào đi, không muốn đi tắm nữa à? “
Lê Giang Lâm rất tự nhiên nói: “Em đi theo tôi làm gì, hay là muốn tắm chung?”
“ ... “
Tắm chung cái đầu anh!
Mặt Kim Thơ trong một giây đã đỏ bừng vì ngượng ngùng, khoé môi Lê Giang Lâm lại nhếch lên giống như đang rất mong điều gì đó.
Nhìn vẻ mặt khác lạ này của Lê Giang Lâm làm Kim Thơ có chút không quen, ngày thường cho dù có đùa cũng không đến mức đem chuyện đụng chạm thân thể ra mà trêu đùa cô như vậy, hay là anh ta đang suy nghĩ về điều đó? Kim Thơ lắc đầu, Không phải, chắc là anh ta uống rượu nhiều quá cho nên lời nói ra cũng tuỳ tiện không hề đắng đo suy nghĩ, cũng có thể do thấy mình chăm sóc anh ta một cách tận tình nên nhìn gà quá cuốc xem mình giống như những người bạn trong nhóm của anh ta.
Nghĩ vậy Kim Thơ dịu dàng nhìn anh, giọng nhỏ nhẹ không khác nào đang dỗ dành trẻ con, “Anh lớn rồi, tự tắm đi nhé.”
Lê Giang Lâm khẽ cau mày, anh liếc mắt nhìn cô rồi bước chân vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Kim Thơ bị cái đóng cửa mạnh mẽ này làm cho giật mình. Cô thở dài, chắc chắn là anh ta đã say thật rồi.
Kim Thơ dựa vào cửa phòng tắm khoanh tay rồi lại ôm má suy nghĩ. Anh ta còn trẻ chắc sẽ không sao đâu, Lê Giang Lâm ngày thường đã ít nói chuyện khi uống say thì càng ít nói hơn, nhưng anh ta có vẻ khá nghe lời, hay là nhân cơ hội này nói với anh ta gọi cho Erik thuyết phục cậu ấy nhận lời làm người đại diện cho show thời trang cuối năm. Được rồi, quyết định như vậy đi, dù gì khi tĩnh lại anh ta chắc chắn sẽ không nhớ gì hết, ngay cả chuyện giúp mình cũng sẽ không nhớ cho nên mình không cần phải mang ơn anh ta, uống nhiều như vậy mà làm sao nhớ rõ ràng mọi chuyện khi tĩnh lại, mà nếu có nhớ đi chăng nữa mình cũng sẽ không thừa nhận đã mở lời nhờ anh ta giúp đỡ, mình sẽ nói rằng “tôi không biết gì hết, có thể anh đã nằm mơ chăng?”.
Kim Thơ bật cười với suy nghĩ táo bạo của mình, lúc này Lê Giang Lâm kéo cửa bước ra khỏi phòng tắm, Kim Thơ đứng nghiêm người mỉm cười nhìn anh.
“Giang Lâm, anh có biết tôi là ai không?” Kim Thơ thử dò hỏi.
Lê Giang Lâm cầm khăn trong tay rất ngoan ngoãn trả lời, “Thơ Thơ.”
Kim Thơ nghiến răng trừng mắt, cái gì mà Thơ Thơ, ai cho anh gọi tôi nhứ thế hả? Đáng ghét.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng Kim Thơ mà thôi, cô bước đi theo sau lưng Lê Giang Lâm đi anh đi đến giường ngủ và ngồi xuống.
“Không đúng đâu.”
Lê Giang Lâm, ”… ”
“Tôi là vợ của anh, nên phải gọi là vợ.”
Rượu có tác dụng thay đổi thị lực của con người trong thời gian ngắn hạn, đôi con ngươi màu đỏ của Lê Giang Lâm lúc này đã giảm bớt đi chứng tỏ anh đã dầng tĩnh táo hơn sau khi tắm xong. Lê Giang Lâm im lặng một lúc, yết hầu trược lên xuống khi ánh mắt anh nhìn thẳng vào Kim Thơ.
Lê Giang Lâm điềm đạm nói, “Tôi biết.”
Thật thuận lợi, Kim Thơ tiếp tục công cuộc dụ dỗ của mình.
“Nếu như vợ anh gặp chuyện khó khăn thì anh phải có nhiệm vụ giúp đỡ có đúng không?”
Lê Giang Lâm vẫn im lặng đợi lời nói tiếp theo của cô.
“Tôi có một việc nhỏ, rất nhỏ mong anh giúp, anh có thể giúp tôi không?”
Mắt Lê Giang Lâm nhắm lại, anh ngả xuống giường, “Tránh xa tôi ra.”
Kim Thơ thở dài nhưng vẫn không bỏ cuộc, cô bước đến gần hơn, “Giang Lâm, sao anh có thể ăn nói với vợ như thế được, đàn ông tốt phải luôn nghe lời vợ biết không?”
Lê Giang Lâm đột ngột mở mắt ra nhìn Kim Thơ, “Em nói chúng ta là vợ chồng, chồng thì phải nghe lời vợ, vậy thì người làm vợ cũng nên làm đúng trách nghiệm của mình, vậy còn đứng đó làm gì, mau lên giường làm một người vợ đúng nghĩa đi chứ.”
Kim Thơ bước lùi một ra phía sau, miệng vẫn mỉm cười, “Anh say rồi, nghỉ ngơi đi nhé.”
Lê Giang Lâm bật người ngồi dậy nắm lấy cổ tay Kim Thơ kéo cô đến ôm lấy, một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt đen với tròng trắng màu hồng hồng do phản ứng xả cồn của rượu gây ra rất giống một người bị mất kiểm soát vì dục vọng hừng hực trong người, có thể bọc phát bất cứ lúc nào.
“Ai nói với em rằng tôi say?”
“…”
Môi Lê Giang Lâm áp sát vào tai Kim Thơ, hơi thở gấp gáp, trong khi Kim Thơ đang rung lên vì luống cuống không biết phải làm sao trước phản ứng bất ngờ này cùa anh, cô cứ đơ người tròn mắt nhìn Lê Giang Lâm.
“Vợ à, em tài giỏi lắm đâu cần phải nhờ anh giúp đỡ. ” Lê Giang Lâm nhếch miệng cười, “Khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”