Dịu Dàng Bên Em

Chương 28: Trên người tôi có mùi




Vừa tới nơi Kim Thơ đã nhìn thấy trợ lý Lưu đứng đợi ở cổng chính của quán bar, do trước đó Kim Thơ có nhắn tin cho anh để hỏi địa chỉ quán nhưng cô không bảo anh ta đến. Nhìn sơ qua nét mặt nặng nề của Lưu Hải cũng đoán được anh ta đang thấy khó xử nếu Kim Thơ bước vào gặp Lê Giang Lâm. Vì chỉ có anh là biết rõ tất cả lịch trình của Lê Giang Lâm và những nơi mà anh ta muốn đến, nếu Kim Thơ xuất hiện chẳng khác nào tố cáo Lưu Hải đã bán đứng ông chù của mình, đúng là nuôi ông tay áo, chắc chắn sẽ bị đuổi việc như chơi. Nhưng nếu không làm vậy liệu trợ lý Lưu có sống yên ổn một khi ông chủ lớn Lê Giang Nghiêm biết được hay không? Tất nhiên là không rồi, vì chính nhiệm vụ này là do ông chủ lớn giao phó cho anh cơ mà, vậy thì thà mất lòng ông chủ nhỏ còn hơn phật ý ông chủ lớn.

Kim Thơ nhìn Lưu Hải mỉm cười, còn mặt của trợ lý Lưu lúc này lại méo xẹo, méo đến nỗi không nhếch môi lên được. Thật tội, nhất định khi về nhà sẽ bị Lê Giang Lâm mắng cho một trận, có khi còn bị đuổi khỏi công ty, với một người lạnh lùng như Lê Giang Lâm thì có chuyện gì mà anh ta không dám làm chứ.

Lưu Hải thấy Kim Thơ đang đi đến liền bước tới chào hỏi, “Cô chù.”

Kim Thơ cũng thấy hơi khó xử, cô bình tĩnh hỏi: “Trợ lý Lưu… Tôi vào có tiện không?”

“Chủ tịch đang nói chuyện với mấy người bạn cũ, những người đó cô chủ cũng đã gặp qua họ trong lễ cưới trước đó, cô chủ không cần lo lắng.” Lưu Hải nói.

Kim Thơ lắc đầu, “Không phải tôi lo lắng khi gặp những người bạn của Lê Giang Lâm, mà tôi lo lắng cho anh, nếu tôi bước vào trong ông chủ của anh sẽ biết anh là người cung cấp thông tin, anh ta sẽ đuổi việc anh.”

Lưu Hải cười cười, “Vậy tôi sẽ lại trở về làm việc cho cựu chủ tịch vậy, cô chủ đừng lo cho tôi cứ việc đi vào trong.”

Anh bảo tôi đừng lo nhưng xem ra người đang lo lắng lại chính là anh, nếu không thì hà cớ gì lại chạy đến đây đợi tôi làm gì?

Đứng lặng yên một lúc, KimThơ nghĩ đến Lưu Hải rồi lại nghĩ đến sự nhiệt tình của những người trong nhóm của Lê Giang Lâm. Ngay lúc này chắc Lê Giang Lâm đang cùng bạn bè vui chơi bên trong quán, nếu anh ta nhìn thấy cô sẽ thế nào nhỉ?

Đột nhiên Kim Thơ có chút nhát gan không dám bước thêm bước nữa để vào cửa.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta hỏi cô vì sao lại đến đây? Còn những người bạn của anh ta nữa, họ sẽ cho là cô vì ghen tuông nghi ngờ theo dõi chồng mình, không cho Lê Giang Lâm một không gian riêng biệt để vui chơi giải trí. Nhưng nếu không vào thì làm sao gặp được Erik Lưu?

Lần đầu tiên trong đời Kim Thơ cảm thấy khó nghĩ đến như vậy, cô nhìn Lưu Hải rồi lại nhìn vào cửa quán bar, trong lòng thở dài. Thôi vậy, không vào nữa, chỉ vì lợi ích của bản thân mà hại người khác bị mất việc thì tàn nhẫn quá, mà nếu có gặp được Erik cũng chưa chắc đã thuyết phục được anh ta.

Kim Thơ ủ rủ quay đầu, trợ lý Lưu nhìn thái độ này của cô là không muốn vào, anh bước qua đứng trước mặt Kim Thơ hỏi:

“Cô chủ, cô không vào sao?”

Kim Thơ lắc đầu, “Thôi, tôi về đây.”

Nói xong chưa bước được hai bước thì có người từ bên trong quán bar đẩy cửa bước ra, đầu đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang kín mặt. Nhìn thấy Lưu Hải người vừa bước ra ngạc nhiên gọi.

“Trợ lý Lưu, sao anh lại ở đây? Đến xem ông chủ của anh đã say bí tỉ hay chưa để đưa về à?”

“Cậu là?”

Vì người này bịt khẩu trang lại đội nón cho nên Lưu Hải không nhận ra anh ta là ai. Như hiểu được sự ngơ ngác này của trợ lý Lưu, Erik bước đến sát lại đưa tay kéo khẩu trang xuống đủ để Lưu Hải nhìn thấy rồi lại kéo lên che đi gương mặt.

Nhận ra người đến là ai, Lưu Hải tròn mắt, “Cậu…”

Lưu Hải nói chưa hết câu thì Kim Thơ đứng một bên cũng nhìn thấy rõ là ai, cô ngạc nhiên nói chen vào, “ErikLưu…” Nói xong cô bịt miệng mình quay đầu nhìn xung quanh, rất mai là không có ai.

Erik Lưu đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái này nhìn khá quen mắt dường như đã gặp ở đâu rồi? Nhìn thêm một lúc anh ta nhớ ra.

“Chị dâu sao? Chị là vợ của anh Lâm?”

Kim Thơ ngượng ngùng, “Phải, tôi là Kim Thơ vợ của Lê Giang Lâm, tôi chỉ tình cờ đi ngay qua nhìn thấy trợ lý Lưu nên dừng lại chào hỏi.”

“Đã vậy thì vào trong cùng hợp nhóm với mọi người luôn thể, anh Lâm đang ở trong đó.” Erik có vẻ phấn khích khi gặp Kim Thơ ở đây.

Kim Thơ xua tay, “Tôi không vào đâu, tôi…”

Cô chưa nói hết câu thì Erik cảm thấy khó chịu, anh bụm miệng quay mặt đi, ụa ghoẹ mấy cái mặt nhăn mày nhó quay sang nhìn trợ lý Lưu.

“Trợ lý Lưu, anh vừa ăn bún đậu phải không, thối quá đi.”

Lưu Hải ngơ ngác, “Tôi…”

Kim Thơ đứng bên cạnh ngượng đỏ mặt, đáng lẽ trước khi đến đây cô nên về nhà tắm sửa sạch sẽ mới đúng, thiệt là mất mặt quá. Kim Thơ bất đắc dĩ dành nói thẳng ra.

“Cái mùi đó không phải từ trợ lý Lưu mà là mùi trên người tôi, tôi vừa cùng người bạn ăn tối, định đi về nhà thì gặp trợ lý Lưu.”

“Vậy à, thật xin lỗi chị, tôi bị dị ứng với mắm tôm.” Nói xong anh lại quay đi ụa ghoẹ mấy cái.

Kim Thơ thấy khó xử liền nói muốn đi về nhà nhưng bị Erik kéo lấy tay cô, anh quay sang nói với trợ lý Lưu là sẽ đưa chị dâu đến trung tâm thương mại thay một bộ váy mới rồi sẽ quay trở lại. Kim Thơ thấy đề nghị này của Erikcũng tốt nên không phản đối, bất quá nhân cơ hội này thuyết phụ anh ta đồng ý làm gương mặt đại diện cho showdiễn cuối năm.

Hai người bắc taxi rời đi.

Trợ lý Lưu ngơ ngác nhìn theo, trong đầu lại có điều suy nghĩ, có nên báo chuyện này với chủ tịch không? Cái suy nghĩ này làm anh nổi hết da gà rồi tự nhiên lắc lắc đầu.

Không nên báo lại thì tốt hơn.

----------

Lời của tác giả: Trợ lý Lưu, anh rất thông minh.