Dịu Dàng Bên Em

Chương 27: Tôi không đi đánh ghen




Càng nghĩ, Kim Thơ càng cảm thấy Lê Giang Lâm rất có khả năng đang có người yêu bên ngoài, anh ta đang yêu người phụ nữ khác hay chỉ vì muốn sinh con?

Thấy vẻ mặt của Kim Thơ từ tức giận chuyển qua trầm mặc giờ lại mỗi lúc một u ám, Mộc Thu thấy không xong liền nhỏ giọng:

“Không phải đâu, Lê Giang Lâm không giống người có thể nói lời lừa gạt.”

Kim Thơ lúc này không biết vì sao vẻ mặt lại ủ rũ, giọng điệu cũng có chút bất lực, “Đàn ông có lừa dối hay không không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”

Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì với bộ dạng thế này có ai nghĩ cô lại là con gái của chủ tịch tập đoàn WOsan đâu? Còn bố cô, bề ngoài là một ông bố đầy trách với gia đình, yêu vợ thương con, nhưng nào ai có biết một gia đình vốn dĩ hòa thuận hạnh phúc chỉ vì sự nông nổi của ông mà sụp đổ.

Tuy Kim Thơ biết suy nghĩ của mình về Lê Giang Lâm là do ảnh hưởng của bố mình mà ra, nhưng cũng không thể trách cô vì cô cực kỳ nhạy cảm với sự dối trá của đàn ông và điển hình là bố mình, ông luôn nói dối mẹ cô, cho nên khi bà quyết định ly hôn cô không hề hỏi lý do vì cô hiểu bà đã không thể tiếp tục chịu đựng sự dối trá của ông thêm một lần nào nữa.

Thấy Kim Thơ trầm mặc thật lâu trong im lặng, Mộc Thu thừa biết trong đầu Kim thơ lúc này đang suy nghĩ cái gì, một người không bao giờ tin vào đàn ông vì từng chứng kiến mẹ mình bị bố mình lừa dối thì trong đầu cô ấy lúc này chỉ nghĩ được mỗi một việc là chồng mình đang có người thứ ba ở bên ngoài cho nên mới nói dối cô.

Mộc Thu thở dài đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí u ám kéo suy nghĩ của Kim Thơ về thực tại.

“Sao cậu không nhắn hỏi anh ta đã đi đâu?”

Kim Thơ suy nghĩ một lúc, cũng phải, thay vì ngồi đoán mò thì cứ trực tiếp hỏi rõ là được.

Kim Thơ gật đầu với Mộc Thu, cô mở điện thoại gửi một tin nhắn đi. Nhưng thay vì gửi đến Lê Giang Lâm thì tin nhắn lại được gửi trực tiếp đến Lưu Hải. Trợ lý Lưu giống như một con robot thường trực trong hai mươi bốn giờ luôn ở chế độ chờ lệnh chủ, chỉ trong vài giây Kim Thơ đã có câu trả lời.

[Chủ tịch và Erik Lưu đang ở quán bar Single Men 】

Hai mắt Kim Thơ sáng lên khi nhìn thấy tin nhắn của trợ lý Lưu gửi đến. Lê Giang Lâm đang ở quán bar cùng với Erik Lưu! Đó là một bất ngờ thú vị đây. Vốn dĩ lo lắng vì nghĩ Erik Lưu đang ở nước ngoài không tiện để gặp mặt bàn công việc, nhưng không ngờ anh đang ở trong nước, trong lòng Kim Thơ thấy phấn chấn lên rất nhiều. Nhưng khoan, sao lại là quán bar Single Men, chẳng phải Lê Giang Lâm đã kết hôn rồi sao trong khi quán đó lại chỉ dành riêng cho quý ông độc thân? Mà dường như cái quán bar đó là nơi họp mặt của nhóm “Tìm đến tình yêu đích thực” của anh ta thì phải! Có khi nào cái quán đó cũng là của anh ta luôn không? Có thể lắm chứ.

Kim Thơ miên man trong suy nghĩ của mình rồi bất chợt gật đầu, nếu là vậy chắc chắn khi gặp anh ta ở đó nhất định phải đề xuất thay đổi tên quán đi mới được.

Kim Thơ lấy điện thoại bỏ vào túi xách rồi đứng dậy nói với Mộc Thu.

“Tôi trả tiền rồi cậu cứ từ từ ăn, tôi đi trước.”

Mộc Thu sửng sốt cũng đứng phát dậy: “Cậu muốn đi đâu? Nếu muốn đi đánh ghen thì phải cho tôi theo.”

Kim Thơ bị lời nói này của Mộc Thư làm cho bật cười, “Đánh ghen cái gì mà mà đánh ghen, tôi đến quán bar SingleMen gặp Lê Giang Lâm để xem anh ta đang hợp về vấn đề gì, à mà không, không gặp anh ta mà gặp Erik Lưu mới đúng.”

Mộc Thu: “ ... “

Vậy cậu cứ đi, dù gì thì cũng nên chào hỏi bạn bè của chồng mình nhân tiện bàn luôn công việc, đằng nào thì họ cũng đã gọi cậu một tiếng chị dâu cơ mà như vậy dễ nói chuyện hơn.

Sau khi ra khỏi quán bún đậu, trên người Kim Thơ cũng mang theo cái mùi rất là đặc biệt, nó đặc biệt đến nỗi mà người nào đó không thích hay không ăn được bún đậu sẽ thấy khó chịu vì đó là mùi thối của nắm tôm. Nhưng vì vội vàng bỏ đi ngay nên Kim Thơ không để ý đến điều này.

Đường phố về đêm ngập tràn ánh đèn nê-ông chiếu sáng và tiếng còi xe in ỏi nối tiếp nhau, đó là vì nơi này là trung tâm thành phố khu vực phồn hoa và đông đúc nhất. Gió đêm hơi xe lạnh, cái lạnh của những ngày đầu đông đối với thành phố đầy xe cộ và dòng người tấp nập vẫn chỉ có thể thổi bay bớt cái không khí nóng bức thường ngày làm nó mát mẻ hơn một chút.

Kim Thơ ôm túi xách đứng bên vệ đường chờ mười phút trước khi nhìn thấy một chiếc taxi chạy đến. Người tài xế bước xuống xe mở cửa xe cho cô.

Kim Thơ ngồi vào ghế và nói với anh tài xế ngồi phía trước: “Cho tôi đến quán bar Single Men.”