Dịu Dàng Bên Em

Chương 122: Có thể không phẩu thuật không?




Sau khi bác sĩ giải thích về việc phẫu thuật, cuối cùng ông Hùng cũng không nói thêm gì, khi bác sĩ rời đi Kim Thơ mệt mỏi ngồi trên ghế sofa. Màn đêm ngoài cửa sổ mờ ảo, vầng trăng bị che khuất bởi những đám mây đen làm bầu trời trở nên u ám.

“Cô chủ, cô còn chưa ăn tối, để tôi xuống mua thức ăn cho cô và ông chủ.” Dì Thanh giúp việc nói.

Kim Thơ gật đầu, cô không quên dặn dò, “Ba con ăn nhạt, chỉ cần mua cháo là được.”

Sau khi dì Thanh đi rồi, trợ lý của ông Hùng cũng về nhà, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, hai người ngồi yên lặng một lúc, ông Hùng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con gái có chút không yên lòng mà hỏi.

“Thật sự phải mổ cắt túi mật sao? Ba nghĩ vấn đề này nên xem xét cẩn thận, dù sao thì túi mật cũng là một bộ phận trên cơ thể con người, nếu cắt bỏ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ sau này.”

“Bác sĩ khuyên nên cắt bỏ.” Kim Thơ nhàn nhạt đáp.

“Bác sĩ cũng có lúc chuẩn đoán sai mà, giờ nhiều bác sĩ còn không xem việc sống chết của bệnh nhân là quan trọng. Việc cắt túi mật đối với họ là chuyện nhỏ nhưng đối với bệnh nhân thì là chuyện lớn đó, một khi đã cắt đi rồi sẽ không thể trở lại như lúc đầu được.”

“Đúng vậy.” Kim Thơ trực tiếp ngắt lời ông, “Một khi đã làm thì không thể quay lại được cũng giống như những gì ba đã làm mãi mãi cũng không thể trở lại như trước được.”

Ông Hùng cụp mắt yên lặng không lên tiếng. Đang nói chuyện cắt túi mật sao đột nhiên lại nói sang chuyện khác?

Lúc này điện thoại di động của Kim Thơ vang lên, là Mộc Thu gọi đến, cô cầm điện thoại di động lên và đi ra hành lang trả lời cuộc gọi.

“Thơ Thơ, bác trai thế nào rồi?”

Kim Thơ, “Bị sỏi túi mật, bác sĩ đang sắp xếp một cuộc tiểu phẫu.”

Mộc Thu, “Ừ, nhớ chăm sóc bác trai cho tốt, ông ấy dù gì cũng là ba của cậu.”

Kim Thơ đút tay vào túi quần, cô khịt mũi rồi cười nói, “Ông ấy biết mẹ con bà Hà Linh tìm đến công ty để làm khó mình nên đã nói chuyện với bà ta, cứ tưởng sẽ giải quyết được mọi chuyện ai ngờ lại bị bà ta đem đứa con trong bụng ra đe dọa, cuối cùng tức giận đến nỗi phải nhập viện.”

“Hai mẹ con bà Hà Linh thật quá đáng, vô liêm sỉ, muốn dùng đứa trẻ trong bụng để đe doạ ba cậu cơ đấy. Còn ba cậu, ông ấy nghĩ thế nào? Giờ thì chắc ông ấy đã thấy rõ bộ mặt thật của hai mẹ con bà Hà Linh chỉ đang cố gắng moi tiền của ông ấy rồi nhỉ?”

“Đợi khi ông ấy khỏe lại, chuyện của ông ấy để tự ông ấy giải quyết, tôi không muốn xen vào.”

“Buồn thật. Ly hôn với người vợ đã gắn bó với mình hơn hai mươi năm để bao dưỡng một mụ đàn bà nham hiểm trong mắt chỉ có tiền, giờ bà ta con đang mang thai, chắc hẳn ba cậu cũng rất mong chờ đứa con trai mang dòng máu của ông ấy ra đời. Tại sao phải là con trai nhỉ? Con gái thì không phải con mình hay sao?”

Đêm xuống, sau cơn mưa chiều không khí trở nên mát mẽ hơi, sau khi cuộc nói chuyện với Mộc Thu kết thúc, Kim Thơ vẫn đứng ở hành lang không đi vào phòng. Từ lúc ông Hùng nhập viện chưa từng thấy mặt hai mẹ con bà Hà Linh, dì Thanh nói lúc ông Hùng ngất đi bà Hà Linh cũng rất hoảng sợ đến choáng váng, Hà My đã gọi taxi đưa hai người vào bệnh viện, bà Hà Linh hiện đang được kiểm tra sức khoẻ ở khoa sản tầng dưới. Có thể đó chỉ là giả vời, Kim Thơ biết quá rõ suy nghĩ trong đầu của hai mẹ con họ, rõ ràng bà ta muốn để ba cô nói chuyện với cô trong tình trạng bệnh tình trở nên nghiêm trọng, muốn ông ấy trong tình trạng sức khỏe không tốt nói ra lời yếu ớt để cô đồng ý nhượng lại cổ phần của công ty cho bà ta. Đứa trẻ này thật bất hạnh khi có một người mẹ vô lương tâm như vậy, nếu lần này cô không dạy cho bà ta một bài học thì khi đứa trẻ ra đời, chắc chắn sẽ còn thêm rất nhiều chuyện rắc rối xảy ra.

Kim Thơ rũ mi xuống, cô mở điện thoại tìm số điện thoại trợ lý của ông Hùng và gọi đi, “Là tôi đây, anh giúp tôi một việc. Kể từ bây giờ, mọi hoạt động quảng cáo và các show diễn có liên quan đến Hà My sẽ tạm dừng. Hợp đồng đã ký kết sẽ bàn bạc với quản lý để đổi một nghệ sĩ khác. Nếu bên quản lý của cô ta không đồng ý thì cứ xử lý như một vụ vi phạm hợp đồng, nếu cô ta muốn kiện tụng thì cứ tự nhiên, chúng ta chỉ trả tiền cho việc vi phạm hợp đồng vì chắm dứt sớm hơn dự định, thế thôi. Hãy cho cô ta biết cô ta đã xúc phạm đến ai.”

Ngay khi Hà My chấm dứt hợp đồng với WOsan thì chắc chắn sẽ không một công ty giải trí nào dám hợp tác với cô ta nữa.

Khi Kim Thơ vừa kết thúc cuộc điện thoại và cất nó vào túi thì cô nhìn thấy Lê Giang Lâm đang đi về phía mình. Tay anh xách hộp đựng thức ăn nhìn cô mỉm cười.

“Ba thế nào rồi?”

Kim Thơ, “Đang nằm trong phòng, không có chuyện gì to tát, túi mật có thể bị cắt bỏ vì sỏi khá lớn. Ông ấy sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ sau này nên không muốn cắt.”

Lê Giang Lâm gật đầu, “Túi mật cũng giống như bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể, sau khi bị cắt bỏ cũng sẽ tiềm ẩn những rủi ro ngắn hạn hoặc dài hạn làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Ba lo lắng cũng là lẽ đương nhiên.”

Kim Thơ đưa Lê Giang Lâm vào phòng, vừa thấy anh bước vào ông Hùng chống tay muốn ngồi dậy. Lê Giang Lâm đặt hộp đựng thức ăn lên bàn và bước tới đỡ ông ngồi dậy, không quên kê thêm gối sau lưng cho ông.

“Con mang cháo cho ba, chắc ba đã đói rồi.” Lê Giang Lâm rất từ tốn.

Người giúp việc đi mua đồ ăn vẫn chưa về, ông Hùng quả thật có chút đói. Trên giường kê một cái bàn nhỏ, Lê Giang Lâm mở hộp múc cháo vào bát nhỏ đặt lên bàn.

Kim Thơ vội vàng nói: “Để con giúp ba.”

Cô bước đến muốn giúp ông Hùng ăn cháo, nhưng Lê Giang Lâm lại dùng cánh tay chặn lưng cô, anh mỉm cười đưa cho cô một hộp cơm khác.

“Em cũng đói rồi, mau ăn cơm đi.”

“Không sao đâu, hiện tại em chưa đói.”

Lê Giang Lâm đứng ở bên phải giường chắn trước mặt Kim Thơ, cô thấy anh sẽ không để mình làm nên đi vòng qua bên kia để giúp ông Hùng ăn cháo. Ngay khi bước đến cuối giường, Lê Giang Lâm đã nắm lấy tay cô kéo lại. Anh ghé vào tai Kim Thơ nhẹ nhàng nói:

“Thơ Thơ, em không được đúc cho bất cứ ai ngoài anh.”

Kim Thơ, “...” Anh đừng có vô lý như vậy? Đây là ba của em.

Kim Thơ lườm anh một cái, “Đừng lộn xộn, cháo của ba sẽ nguội mất.”

Cặp đôi thì thầm trước mặt ba mình làm ông Hùng khó hiểu nhìn chằm chằm hai người, vậy bây giờ có để cho tôi ăn cháo hay không?

Ông Hùng chịu hết nổi, giơ cánh tay run rẩy lên cầm thìa múc cháo rồi húp một ngụm, vừa thổi vừa ăn, sau đó nhỏ giọng nói với cặp đôi còn đang lôi kéo không chịu buông.

“Được rồi, hai đứa cứ ăn đi, ba tự ăn được.”