Dịu Dàng Bên Em

Chương 121: Đừng tàn nhẫn với ba thế, con gái?




Kim Thơ bị lăn lộn gây sức ép cả một buổi tối ở văn phòng, thẳng cho đến khi về nhà bị ôm lên giường Lê Giang Lâm vẫn chưa chịu buông tha, đến gần sáng cả người cô mềm nhũn xin tha ôm lấy cổ Lê Giang Lâm nặng nề thiếp đi. Buổi sáng Lê Giang Lâm còn có một cuộc họp quan trọng, lúc anh tỉnh dậy thì người bên cạnh vẫn còn đang an ổn yên giấc không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, anh cúi xuống yêu thương hôn lên trán vợ một cái mới bắt đầu đi làm.

Vì thất nghiệp không có việc gì làm, nên vào buổi chiều, Kim Thơ chỉ đơn giản dọn dẹp nhà bếp một chút rồi đến nhà Mộc Thu để nói chuyện với cô ấy. Trong ba ngày ở cùng Lê Giang Lâm, cô vẫn chưa gọi điện cho Mộc Thu, cô muốn nói cho Mộc Thu nghe mối quan hệ của mình và Lê Giang Lâm đã không còn khoảng cách, và điều này làm cô thật sự hạnh phúc rất nhiều.

Sau khi Lê Giang Lâm bước ra khỏi phòng họp, anh ném điện thoại di động của mình cho trợ lý Lưu và yêu cầu Lưu Hải tải thêm các biểu tượng cảm xúc được giới trẻ sử dụng hiện nay vào khung messenger của mình. Đặc biệt là biểu tượng cảm xúc mà các cặp đôi yêu nhau sẽ sử dụng để tương tác. Lưu Hải chết lặng, kể từ khi làm trợ lý cho chủ tịch Lê thì cuộc sống của trợ lý Lưu ngập tràn công việc ngoài lề.Lưu Hải đã có vợ con và rất chăm chỉ trong công việc nên đã lâu anh không để ý đến việc yêu đương của giới trẻ hiện tại, thì làm sao trợ lý Lưu biết được những biểu tượng cảm xúc dùng để tương tác giữa những người yêu nhau trong thời gian này chứ.

Kim Thơ ở nhà Mộc Thu chơi đến năm giờ chiều, sau đó cô nhắn cho Lê Giang lâm hỏi anh tối nay có làm thêm giờ hay không để chuẩn bị về nhà, lúc này điện thoại của cô đột nhiên nhận được cuộc gọi đến, là dì Thanh giúp việc ở nhà ba cô.

“Có chuyện gì vậy dì?”

“Thơ Thơ mau về đi, ở nhà có chuyện rồi, ba cháu bị ngất.”

Giọng dì Thanh lo lắng, vừa nghe xong trong lòng Kim Thơ cứng đờ, “Giờ ông ấy đang ở đâu?”

“Được đưa đến bệnh viện, khi đến nơi dì sẽ nói rõ ràng hơn cho con biết. Đi đường nhớ cẩn thận.”

“Được rồi, dì chăm sóc cho ba con, con sẽ đến ngay.”

Kim Thơ cúp điện thoại, Mộc Thu cũng nghe được loáng thoát rằng có liên quan đến ba Kim Thơ, “Xảy ra chuyện gì với chú vậy?

“Tôi không biết, giờ ông ấy đang trong bệnh viện.”

Mộc Thu lo lắng, “Tôi sẽ đi với cậu.”

“Không cần đâu, cậu ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Bác tài xế đang đợi bên ngoài, nhìn thấy Kim Thơ mở cửa bước ra với vẻ mặt đầy lo lắng, còn nói với ông cho xe chạy đến bệnh viện, bác tài xế rất nhanh lấy điện thoại từ trong túi ra gửi một tin nhắn cho trợ lý Lưu. Ngay lúc này lại là giờ cao điểm khi mọi người tang làm để về nhà nên xe cộ đông đúc, phía trước dường như còn có tai nạn nên làm tắc đường rất nghiêm trọng, đặc biệt là đường đến bệnh viện, xe không thể di chuyển trong vài phút, Kim Thơ nhìn con đường bị bao quanh bởi những chiếc xe phía trước, cô mở cửa bước ra khỏi xe rồi chạy một mạch trước ánh mắt lo lắng của bác tài xế.

Khi Kim Thơ đến bệnh viện, quần áo của cô đã ướt đẫm vì ngoài trời lúc này đang mưa, dì Thanh đã đứng đợi cô trước cổng bệnh viện và đưa cô lên lầu. Trong phòng bệnh lúc này Hà Linh và con gái bà ta không có ở đó, điều này làm Kim Thơ khá ngạc nhiên, chẳng phải bà ta lúc nào cũng nói rằng bản thân yêu ba cô lắm mà, sao giờ ông ấy nằm viện lại không thấy mặt mũi bà ấy đâu. Vì chạy vội vàng nên cả khuôn mặt Kim Thơ lúc này đỏ bừng, hơi thở không ổn định, cô nhìn thấy ông Hùng đang nằm trên giường bệnh và được y tá truyền dịch thì bước nhanh đến. Nhìn thấy con gái đến, khóe miệng ông Hùng nở một nụ cười, giọng nói khàn khàn vang lên.

“Con đến rồi.”

Lúc vừa bước vào bệnh viện gặp dì giúp việc, trên đường đến phòng bệnh Kim Thơ đã nghe dì Thanh kể lại hết chuyện xảy ra ở nhà. Nhìn thấy ba mình như vậy Kim Thơ tức giận đến mức ném túi xách xuống ghế bên cạnh, cô hít một hơi dài nắm chặt tay cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng cuối cùng cô không thể kìm lại được.

“Tại sao ba lại cãi nhau với bà ta làm gì? Con không cần ba xen vào chuyện của con.”

Sức khoẻ ông Hùng không được tốt nên không cần thiết vì những chuyện vặt vãnh như vậy làm ảnh hưởng. Số là trong cuộc họp sáng nay, thư ký của ông Hùng cho ông biết phu nhân đã đến công ty cùng cô Hà My, sau khi bà rồi đi thì giám đốc Trần đã trực tiếp đuổi việc Kim Thơ. Vì thế ông Hùng vội vàng về nhà định tìm Hà Linh hỏi rõ, nhưng vừa đi đến cửa phòng ông lại vô tình nghe được hai mẹ con họ đang bàn cách đối phó với con gái mình để dọn đường cho đứa trẻ trong bụng sắp chào đời. Khi thấy ông Hùng từ công ty trở về và đã nghe được âm mưu của mình, đầu tiên bà Hà Linh biện giải và năn nỉ ông chồng bỏ qua, nhưng sau khi thấy ông Hùng vẫn khó chịu và cấm đoán bà không được đến công ty làm phiền con gái ông nữa thì bà Hà Linh đã làm ầm lên đem đứa con trong bụng ra đe dọa ông Hùng, bà yêu cầu ông phải chuyển một nửa số cổ phần mà Kim Thơ đang sở hữu sang tên bà ngay lập tức, nếu không bà ta sẽ không sinh đứa trẻ ra. Hai bên cãi nhau rất dữ dội cuối cùng vì tức giận mà ông Hùng đã ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện.

Ông Hùng nằm trên giường bệnh thở dài, cũng không đề cập đến việc Hà Linh dùng đứa trẻ để đe dọa ông.

“Con là con gái của ba, sao con lại không nói cho ba biết chuyện dì Hà đến công ty làm khó con.”

“Nói cho ba biết để ba giống như bây giờ sao?”

Ông Hùng im lặng không nói gì. Khóe miệng Kim Thơ lúc này hiện lên một nụ cười châm biếm.

“Không hổ là ba của con, đã quen được người khác xoay quanh nịnh nọt. Bây giờ không có ai bên cạnh không biết có cảm giác thế nào? Người đàn bà đã nói sẽ yêu thương và bên cạnh ba đi đâu rồi? Mà hiện tại bà ấy còn đang mang thai, cả gia đình bốn người hạnh phúc quá còn gì.”

Ông Hùng, “Thơ Thơ, trong trái tim ba, con luôn là người quan trọng nhất, chúng ta là ruột thịt mà, ba không bao giờ muốn làm tổn thương con.”

Dì Thanh đứng một bên thấy Kim Thơ tức giận, dì nắm lấy cánh tay cô khuyên nhủ, “Thơ Thơ, ba của con hiện đang bị bệnh, sức khỏe không tốt, con nên để ông chủ nghỉ ngơi trước đã.”

Kim Thơ nhìn ông Hùng đang nằm trên giường với đôi môi khô nứt và gương mặt hốc hác, dù cô có tức giận cũng đành bất lực, cô quay sang nói với trợ lý của ông Hùng, “Chúng ta đến gặp bác sĩ.”

Bác sĩ trực vừa đi qua, thấy hai cha con họ nói chuyện nên không bước vào, anh ta đứng ngoài hành lang đợi Kim Thơ đi ra, bác sĩ cho biết ông Hùng bị bệnh sỏi mật. Bởi vì làm việc và nghỉ ngơi không đều độ và thường xuyên uống nhiều chất có cồn nên tình trạng bệnh có chiều hướng xấu, nó nghiêm trọng đến nỗi có thể sẽ không giữ được túi mật. Nằm trên giường bệnh, ông Hùng có thể nghe bác sĩ đang nói chuyện với con gái về bệnh tình của mình, khi nghe đến việc phải phẫu thuật ông rất sợ nên lớn giọng nói ra cửa.

“Tôi không phẫu thuật đâu, bác sĩ, sao anh không hỏi ý kiến của tôi mà lại hỏi con gái tôi chứ?”

Bác sĩ, “Vì ông là bệnh nhân nên tôi phải báo cáo tình hình của bệnh nhân với gia đình một cách trung thực, đây là để thảo luận về phương pháp điều trị tiếp theo cho ông.”

Ông Hùng nhăng mũi khó chịu nói, “Còn gì phải bàn cãi nữa, làm sao người ta có thể tiêu hóa thức ăn sau khi đã cắt túi mật chứ? Nếu không có mật để tiêu hóa thức ăn thì sẽ bị ung thư đó biết không?”

Bác sĩ, “Ông đừng lo lắng, chỉ cần ông chú ý đến chế độ ăn uống của mình thì xác suất xảy ra những tình huống này là rất thấp. Không có túi mật, gan vẫn tiếc ra mật để tiêu hoá thức ăn nhưng không dự trữ lại mà đi trực tiếp xuống ruột non, do đó ông chỉ cần duy trì chế độ ăn uống ít chất béo là được.”

Ông Hùng, “Làm sao có thể chứ.”

Kim Thơ cắt ngang lời ba mình, cô nói với bác sĩ, “Không cần thảo luận, cắt nó đi là được rồi.”

Ông Hùng, “...” Sao lại tàn nhẫn với ba thế con gái? Không phải nên bàn bạc kỹ càng hơn mới quyết định hay sao? Nên biết, phẫu thuật rất nguy hiểm đó.