Khu công nghiệp hoang phế đó quá lớn, đã vậy còn bị bỏ hoang nhiều năm nên tiềm ẩn không ít nguy hiểm, còn không biết bọn chúng có giăng bẫy gì ở đó không, Hải Ninh vì nôn nóng mà bỏ đi không nói trước như vậy thật khiến anh có cảm giác không yên lòng.
Đình Dương vừa lái xe vừa cố gắng gọi cho cô nhưng nó hoàn toàn vô ích, anh cũng thử liên lạc cho Điệp Nhi nhưng nó cũng không mấy khả quan.
Đang là lúc giờ cao điểm, xe trên đường mắc kẹt chậc cứng nhúc nhích chỉ tính bằng centimet và xe của Đình Dương cũng không ngoại lệ, anh bồn chồn đến khó chịu nhưng lúc này anh cũng chỉ có thể đập tay vào vô lăng, nhưng sự căng thẳng cũng không thuyên giảm đi phần nào.
Đột nhiên chuông điện thoại của anh lại reo lên như có tia hy vọng Hải Ninh gọi lại cho anh, anh khẩn trương nhìn vào màn hình nhưng người gọi không phải cô, là một số máy lạ, có khả năng chính là Lục Thanh hoặc Trương Mỹ.
Anh nhíu mày bắt máy, quả thật là Trương Mỹ, nhưng bà ta vẫn cố dùng giọng giả để nói chuyện với anh.
Đình Dương bình tĩnh ấn nút ghi âm cuộc gọi.
Trương Mỹ bóp lại cổ họng nói "Ngày mai giao tiền, chuẩn bị sẵn một chiếc xe để tiền vào trong đó, sau khi kiểm tra cậu làm đúng theo yêu cầu tôi sẽ thả con trai của cậu ra."
"Địa điểm?" Đình Dương lạnh giọng hỏi.
"Cửa đông khu công nghiệp hoang ở ngoại ô thành nam. Nhớ là con trai cậu vẫn còn trong tay tôi, cậu mà dám giở mánh khóe thì tôi tiễn nói về tây thiên ngay lập tức."
Nói xong Trương Mỹ vội vàng cúp máy ngay, Đình Dương nhanh chóng gửi đoạn nói chuyện vừa rồi cho phía cảnh sát, vì để an toàn cho Đình Hiên cảnh sát sẽ không công bố chuyện này mà âm thầm đi tóm ổ của hai tên phạm nhân muốn đào tẩu này.
Đình Dương cũng ngay lập tức gọi cho Mặc Nghiêm chuẩn bị một chiếc xe như ý của Trương Mỹ, sáng sớm mai lập tức xuất phát.
Nhìn ra phía bên ngoài, lượng xe bị kẹt vẫn không giảm, Đình Dương chỉ cầu mong cho Hải Ninh không tìm thấy bọn chúng. Nếu vậy, cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Ngay lúc này tại khu công nghiệp bỏ hoang đó, thời tiết có vẻ ẩm thấp và gió thổi hơi lành lạnh như sắp mưa, trên trời cũng không có lấy một vì sao.
Cả khu công nghiệp đều chìm trong sự tối tâm ảm đạm cộng thêm le que những tiếng côn trùng càng làm cho thêm vẻ yên ắng đến run người.
Nhưng sâu bên trong những dãy nhà máy và những tòa nhà tối tăm, vẫn có một căn phòng trong một tòa nhà rách nát, căn phòng đó phát ra ánh sáng màu cam mờ mờ.
Ánh sáng tỏa nhạt ra những khe cửa nên nhìn từ xa thì khó mà phát hiện ra.
Trong căn phòng, Đình Hiên đang bị trói tay ngồi xếp bằng yên vị trên một chiếc ghế. Nước mắt của thằng bé chảy ròng nhưng nó chỉ mím môi không dám khóc lớn.
Vài phút trước Lục Thanh trong bộ dạng hôi hám ám đặc mùi rác thải đến đây, ông ta đem đến một ít cơm trắng còn bỏ trong bị ni lông như một thứ cơm thừa.
Ông ta tùy tiện vứt bị cơm lên bàn rồi ngồi ngồi huỵch xuống ghế nói với giọng hằn hộc.
"Cho nó ăn đi."
Và bây giờ thằng nhỏ đang phải cố nuốt thứ cơm khó ăn đó vào miệng trong sự đe dọa của Trương Mỹ mà không dám kêu than.
Trương Mỹ nhìn thằng bé mà cũng khó chịu lây, tuy trước đây bà ta yêu thương nó nhưng bây giờ bà ta bị rơi vào bước đường thê thảm này thì khi nhìn nó bà ta lại nhớ tới Hải Ninh, một cơn tức tối ập đến, bà ta không kiên nhẫn mà túm đầu thằng bé, tống hết số cơm vào miệng nó một lượt.
Đình Hiên vừa đau vừa khó thở gào khóc, nhưng Trương Mỹ vẫn điên cuồng nghiến răng nói lời cay độc "Mày nuốt hết cho tao, sao mày không cùng ba mẹ mày đi chết đi. Tao nuôi ba mày cực khổ vậy mà nó phản bội tao, còn mẹ của mày nữa, nó chỉ là một đứa có tiền án vậy mà dám lên mặt với tao. Cả đám chúng mày chỉ là một đám ăn cháo đá bát. Chết đi, chết hết đi."
Trương Mỹ càng nói càng giận, càng mạnh tay hơn, Lục Thanh nhướng mắt nhìn qua cũng chỉ nhẹ nói "Đừng có để nó chết, mai phải đi lấy tiền chuộc đó."
Trương Mỹ nghe xong thì cũng chịu buông Đình Hiên ra, bà ta vẫn tức tối vứt bị cơm xuống đất, dùng chân đạp lên miết miết đến nát nhừ rồi hừ một tiếng đến chỗ Lục Thanh ngồi, châm điếu thuốc.
Bà ta rít một hơi rồi phả khói bay khắp phòng nhìn qua Lục Thanh nói "Chúng ta sẽ bỏ trốn sang nước ngoài, làm lại từ đầu sao?"
Lục Thanh nhăn mặt lộ ra vẻ căm phẫn rồi giật điếu thuốc từ miệng của Trương Mỹ làm một hơi, hai mắt muốn phát ra tia lửa, ông ta chà mạnh đầu lọc xuống mặt bàn khiến nó bị đen một lỗ.
"Gì mà làm lại từ đầu, phải lấy số tiền đó gây dựng một đế chế mới rồi trở lại giẫm đạp cái bọn ranh con đó dưới lòng bàn chân, như vậy cơn phẫn uất này mới tan biến được."
Lục Thanh nói chắc như lòng bàn tay bởi vì ông ta đã lên một kế hoạch, đối với ông ta, nó gần như là hoàn hảo.
…..
"Cô Hải Ninh à, cô có chắc là ở đây không? Ở đây rộng như vậy chúng ta nên đi đâu tìm bọn bắt cóc đây."
Hải Ninh và Điệp Nhi đã đến nơi, hiện tại cô và Điệp Nhi đang đứng trước một chiếc cổng lớn đề là cổng tây, một lối dẫn vào bên trong.
Nếu đã có cổng tây thì có lẽ sẽ còn cửa đông, nam, bắc nữa vì vậy nếu đánh rắn động cỏ bọn họ sẽ có thể dễ dàng bỏ trốn, vậy bọn chúng càng đề phòng hơn càng khó mà tìm được Đình Hiên, vì vậy Hải Ninh đang rất là đè chừng tính toán kỹ lưỡng từng bước chân chuyển động.
"Điệp Nhi, cô đi sau lưng tôi đi, đừng có nói lớn tiếng nhỡ bọn chúng ở quanh đây thì rắc rối."
Nói rồi cô khẽ đi chậm từng bước, ở đây tối om và yên ắng cực kỳ, bầu trời đôi lúc lại nháy sáng, chỉ vài giây rồi trở về trạng thái cũ.
Hải Ninh tập trung nghe nếu phát hiện tiếng người, nhưng đã đi được một lúc rồi, ngoài tiếng gió vi vu, tiếng một vài lá cây bị thổi xào xạc ra thì chẳng còn tiếng gì nữa.
"Ở đâu được chứ?"
Cô vẫn nhìn dáo dác xung quanh, ở đây quả thật quá rộng.
Cô và Điệp Nhi cứ thế mà di chuyển lặng lẽ hết tòa nhà này đến nhà máy khác để dò tìm, trong khi Đình Dương cũng đã đến nơi, thì chỉ thấy xe của Hải Ninh được đậu bên ngoài, nhưng trên xe không có ai, anh liền chạy vội vào trong tìm người.
Nhưng đến khi trời đã mờ sáng cả hai người vẫn chưa thể gặp được nhau, Hải Ninh và Điệp Nhi dừng lại nghỉ ngơi sau khi tìm liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cô mệt nhoài ngồi xuống, trong đầu vẫn không từ bỏ hy vọng.
Điệp Nhi đặt tay lên vai cô, thì thầm nói nhỏ bằng hơi "Hay chúng ta đến các cổng khác xem sao, ở đây đã tìm lâu vậy rồi cũng không có một bóng người."
Hải Ninh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, cô đứng dậy tiếp tục đi thì đột nhiên cô nghe được một tiếng rắc, tiếng động tuy khẽ nhưng trong không gian này nó lại trở nên vô cùng rõ ràng.
"Có người."
Hải Ninh cảnh giác ép người vào bờ tường, cô rút súng ra để phòng bị.
Cô cảm nhận bước chân càng lúc càng đến gần, cô nuốt nước bọt, tay cô cũng hơi run lên.
Nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới, nếu trong tình cảnh bắt buộc thì cô cũng sẽ bắn.
Ba giây, hai giây rồi một giây cô đếm ngược khi cảm nhận người đó đang dần đi ngang qua mình.
Đúng lúc đó bầu trời lại nháy sáng làm cô thấy được một cái bóng chớp hiện, quả thật có người đang đứng trước mặt cô, hắn ta đứng vuông góc với cô làm cô không thấy rõ mặt, có vẻ hắn cũng không nhìn thấy cô, nhưng cô cũng đề phòng chĩa súng về phía hắn.
Lại một lần nữa bầu trời lại sáng lên, rồi vụt tắt, người này không biết vì sao đã mặt đối mặt với cô rồi, khi gương mặt hắn ta hiện lên với đôi mắt sâu đen và da trắng nhợt làm Điệp Nhi bất ngờ hoảng hốt tưởng là ma, hai mắt Điệp Nhi trắng dần rồi ngã gục xuống.
Hải Ninh cũng giật mình, căng thẳng không kém, hai mắt cô mở to không dám chớp "Là…"
"Là anh đây…"
Hải Ninh thở phào bỏ tay xuống, bóng dáng vừa nãy cô cũng ngờ ngợ nhận ra, nhưng khi nghe thấy giọng nói này cô yên tâm hơn hẳn.
Đình Dương chạy tới ôm chầm lấy cô, cảm giác vừa vui vừa lo khó tả "Em làm anh lo chết đi được, thật may em vẫn ổn."
"Xin lỗi, em chỉ muốn nhanh chóng tìm Hiên thôi."
Hải Ninh ủ rủ đẩy anh ra, nghĩ đến Hiên đang bị chịu khổ ở nơi nào đó cô lại không thể chịu nổi.
"Được rồi, anh hiểu nhưng em làm vậy là đang tự đẩy bản thân vào nguy hiểm, nhỡ trúng kế của bọn họ thì sao?"
"Hiên là con của em, em xa nó năm năm rồi, chỉ mới đoàn tụ được vài ngày, bây giờ nó bị bắt cóc, anh kêu em ngồi yên sao? Anh… có thật sự thương con không vậy…"
Hải Ninh nói rất nhỏ nhưng cảm xúc cô truyền đạt rất rõ ràng, nó như đấm vào tim anh từng cái từng cái một.
Anh đưa tay áp lên má của cô, nhẹ gạt đi những giọt nước mắt đang chảy lưng chừng "Là lỗi của anh… nhưng anh muốn em biết là cả em và Hiên đều quan trọng với anh, Hiên bị bắt cóc anh cũng không muốn em xảy ra chuyện."
Anh lại ôm lấy cô, nhẹ nhàng mà đặt lên trán của cô một nụ hôn, mong cô bình tĩnh hơn.
Hải Ninh im lặng không nói gì, bầu không khí lại trở nên yên ắng, như xen lẫn vài tiếng nấc rất nhỏ của cô.
Trong tình huống như thế này, dường như có một nhân vật thứ ba bị quên lãng. Điệp Nhi ngất được vài phút thì dần mở mắt tỉnh dậy, cả người ngợm dính toàn cỏ lá, lúc ngồi dậy cũng gây ra tiếng sột soạt.
Hải Ninh giật mình nhớ ra liền đẩy Đình Dương ra, vội quay lại đỡ Điệp Nhi đứng dậy.
"Điệp Nhi, cô không sao chứ?"
"Hải Ninh, tôi nhớ lúc nãy đã thấy xác sống đó, cô không sợ sao. Còn cái xác sống đó sao rồi, nó có làm gì cô không hay cô làm gì nó rồi."
Điệp Nhi nhớ lại lúc đó tay chân lại bủn rủn ra.
"Là tôi đây, không có xác sống nào ở đây hết."
Đình Dương đột nhiên lên tiếng làm Điệp Nhi suýt nữa đã hét lên, nhưng khi nhận ra giọng nói Điệp Nhi nhăn mặt thở phào.
"Là ông chủ, suýt dọa chết tôi rồi."
Đình Dương sau đó đã giải thích và đưa Hải Ninh và Điệp Nhi trở lại xe, đợi khi trời sáng sẽ tiến hành trao đổi với Lục Thanh.