Dính Vào Hào Môn

Chương 68: Truy nã




Đình Dương đang ở phòng làm việc cùng rất nhiều người khác, máy dò tìm thiết bị đều đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần có người gọi đến đều sẽ lập tức tra ra ngay.

Quả nhiên, Lục Thanh đã gấp rút không thể đợi thêm được nữa, nhưng sự tham lam của ông ta là vô đáy, lần này ông ta tống tiền của Đình Dương một con số khổng lồ như vậy, ông ta lại có chút lo lắng suy bụng ta ra bụng người rằng bọn người mà ông ta thuê sẽ nảy sinh lòng tham mà cướp mất số tiền đó luôn không chừng.

Nhưng có một người mà ông ta chắc chắn người đó sẽ không bao giờ phản bội lại mình, ngươi đó là Trương Mỹ.

Ông ta phải nghĩ ta một kế sách nào đó vẹn toàn, vừa thuận lợi lấy được tiền vừa không phải có cần nhiều người.

Chuông điện thoại của Đình Dương cuối cùng cũng reo lên, anh bình tĩnh nhận cuộc gọi.

"Đình tổng, cậu vẫn khỏe chứ?"

Đình Dương rất bất ngờ khi giọng nói này vang lên, dù người đó đã cố ý hạ thấp giọng của mình xuống nhưng anh vẫn không thể nào không nhận ra, người đang gọi cho anh là Trương Mỹ.

Anh không nghĩ tới bà ta lại thông đồng với Lục Thanh mà rất tay bắt cóc cháu trai của mình.

Nếu hai người họ đã sống chết làm chuyện ác ôn gì cũng có nhau như vậy, anh cũng không còn nể tình nghĩa gì nữa hết.

Thấy anh không trả lời, Trương Mỹ lại nói tiếp "Con trai của cậu vẫn còn đang ở trong tay của bọn tôi, cái giá 5 triệu đô lần trước tôi đưa ra quá ít nên giữa chừng đã suy nghĩ lại. Lần này tôi muốn 50 triệu đô, nếu có thể bỏ ra, cậu chắc chắn sẽ được gặp con trai mình."

Ở xung quanh người của Đình Dương đang cố gắng dò tìm tín hiệu từ phía Trương Mỹ, anh cần kéo dài thêm một chút thời gian.

"Lần trước các người đã thất tín, lần này các người lấy gì để bảo đảm sẽ trao trả con cho tôi?"

"Tin hay không tùy cậu, nếu không có 50 triệu thì chuẩn bị tinh thần nhặt xác nó đi."

Trương Mỹ hùng hồn nói ra những lời đe dọa đó mà không thấy hổ thẹn, Đình Dương cố bình tĩnh cắn chặt răng nói.

"Khoan đã, tiền sẽ có đủ cho các người, nhưng… tôi biết các người cần tiền hơn là mạng con trai tôi. Nếu con trai tôi mà có mệnh hệ gì trong tay các người thì một xu các người cũng đừng hòng cầm lấy. Dù các người có trốn ở chân trời tôi cũng, tìm ra mà băm nát các người. Đình Dương này nói được thì làm được."



Anh nói xong, phía bên kia lại im lặng một hơi không thấy trả lời, Trương Mỹ hơi rung mắt khẽ liếc nhìn qua Lục Thanh, ông ta đẩy bà ta một cái, nói khẽ đốc thúc bà ta "Sợ gì mà sợ, mau trả lời đi."

Trương Mỹ cố bình tĩnh để gằn giọng nói cho có khí thế, sợ anh biết bà ta đang lo lắng "Yên tâm đi, chỉ cần cậu giao ra tiền, tôi trả con cho cậu, đảm bảo không một tí sứt mẻ. Tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau, việc của cậu là chỉ cần chuẩn bị đủ tiền."

Trương Mỹ đã rung tay, Lục Thanh sợ bà ta sắp không giả vờ được nữa thì sẽ bị lộ ra nên đã nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại và cúp máy, ông ta cũng ngay lập tức tháo sim ra và vứt nó đi.

Tiếng tút tút phát ra người của Đình Dương sau ngần ấy thời gian cũng dò tìm được, dù không biết cụ thể nhưng đã khoanh vùng được phạm vi là ở một khu công nghiệp nhiều năm trước bị cháy lớn và giờ đã bị bỏ hoang nằm gần ngoại thành phía Nam.

"Được rồi, Mặc Nghiêm chuyển hết toàn bộ bằng chứng phạm tội của Trương Mỹ và Lục Thanh đến phía cảnh sát đi. Khi đẩy bọn họ đến đường cùng chắc chắn họ sẽ không dám làm hại đến Hiên, bọn họ… cần tiền để bỏ trốn hơn."

Đình Dương cho người đưa bằng chứng cho cảnh sát đồng thời anh cũng để chúng rò rỉ ra bên ngoài làm cho Lục Thị chính thức vỡ trận.

Thiếu hụt vốn, nợ nần, điều tra… Lục Thị là nơi không một ai dám bén mảng tới để hợp tác như trước đây nữa, những vụ việc này những 'quan trên' cũng không dám nhận một đồng hối lộ nào từ Lục Thanh để lấp liếm giúp ông ta nữa vì báo chí đã lên bài hết, bây giờ mà dính đến hai chữ Lục Thanh chỉ có bị kéo chết theo.

Đến cả cục trưởng cục cảnh sát vừa mới được bổ nhiệm cũng đích thân vào cuộc điều tra đối với các tội giết người, lừa đảo chiếm đoạt tài sản, trốn thuế, hối lộ, cầm đầu hoạt động 'bán hoa', lạm dụng chức quyền và giờ đang điều tra thêm tội bắt cóc của cả Lục Thanh và Trương Mỹ, hai người họ lãnh đủ tội về mặt hình sự, vừa là tội phạm kinh tế vừa là tội phạm giết người án tù là không thể tránh khỏi nặng nhất có thể tử hình.

Chỉ mới có vài ngày trôi qua Lục Thị đã chính thức trở thành cái vỏ rỗng, đứng trên bờ vực phá sản do bị hàng trăm khách hàng, đối tác đồng loạt khiếu nại vì Lục Thị.

Ngay buổi tối hôm đó, cảnh sát đã ra lệnh truy nã Trương Mỹ và đến nhà Lục Thanh bắt ông ta, nhưng Lục Thanh cũng nhanh chóng cao bay xa chạy để căn nhà mà vợ con của ông ta ở bị niêm phong, ngay sau đó, số phận của ông ta cũng không khác gì Trương Mỹ.

Lục Thanh vừa mới chạy cũng không trốn ở đâu quá xa, ông ta ngồi trong chiếc thùng rác hôi ám bố mùi, đối diện nhà của mình để hé nắp nhìn cảnh sát niêm phong nhà trong sự cay cú.

Ngọc Lan khóc thét đứng cũng không vững "Lục Thanh… cái tên khốn nhà ông dám bỏ chạy một mình mà bỏ lại mẹ con tôi ở đây sao? Ông đem mẹ con tôi về đây ăn sung mặc sướng được mấy ngày, mà giờ để mẹ con tôi gánh nợ thay ông hả… tên khốn kiếp."

Ngọc Lan vừa la hét vừa chửi bới ngay giữa đường, Lục Thanh không thể làm được gì ngoài cắn chặt răng tự nhục nhã.

"Đúng là đàn bà, không làm ra được trò trống gì chỉ toàn khóc lóc."



"Còn mày nữa Đình Dương, tao ra nông nỗi này chắc chắn là do mày, con mày đang còn trong tay tao, mày nghĩ tao dễ chết như vậy sao?"

Giữa lúc Trương Mỹ và Lục Thanh đang bị truy nã, Đình Dương lại bất ngờ không thấy Hải Ninh đâu hết, cả Điệp Nhi cũng lặng mất tăm hơi.

Vừa mới hôm qua anh còn thấy cô đi đến trường bắn mà, nghĩ đến đây bỗng dưng anh có dự cảm không lành liền đi kiểm tra lại toàn bộ camera ở nhà và ở công ty.

Vào mấy ngày trước, chính là cái ngày Trương Mỹ liên lạc với anh, Hải Ninh đã đứng bên ngoài rất lâu, cô đã nghe được toàn bộ, và cái chính cô quan tâm đó chính là nơi mà bọn bắt cóc liên lạc, nó cũng có thể là nơi đang giấu Hiên.

Cô lập tức chạy về nhà tìm kiếm con dao bấm. Điệp Nhi nhìn một phát đoán ra ngày cô định làm gì. Để Đình Hiên bị bắt cóc, Điệp Nhi cũng thấy có lỗi và bất an không yên.

"Cô Hải Ninh, cho tôi đi chung có được không, tôi mạnh lắm có thể giúp được cô mà."

Hải Ninh không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý ngay, trường hợp nếu bọn bắt cóc có đông người, có Điệp Nhi hỗ trợ thì càng tốt.

Nhưng cô đột nhiên nghĩ lại, nếu bọn chúng có súng như lần trước thì sau, nếu cô liều mạng thì Hiên cũng sẽ vì cô mà gặp nguy hiểm.

Vì vậy cô bình tĩnh ngồi lại, nếu bọn họ có súng, cô cũng phải có mới được.

Hôm sau cô lập tức đi học bắn súng, cô chăm chỉ học cả ngày không biết mệt.

Đình Dương vốn tưởng cô chỉ muốn giải khuây nên không có gì nghi ngờ, ngược lại còn để cô thoải mái, đến hôm nay vụ của Lục Thanh và Trương Mỹ bùng ra cô lại biến mất.

Đình Dương chợt nghĩ đến, anh lập tức chạy về văn phòng mở két sắt ra, cây súng anh cất trong này quả nhiên biến mất.

Từ trước đến giờ anh chỉ dùng đúng một mật khẩu, Hải Ninh hiểu rất rõ điều này, chắc lúc anh cất súng cô đã vô tình tình nhìn thấy.

"Không xong rồi!"

Biết Hải Ninh đang tự lao vào nguy hiểm Đình Dương gấp rút lái xe đi ngay đến địa điểm khu nhà máy bỏ hoang đó, anh chắc chắn rằng cô sẽ đến đó chứ không phải là một nơi nào khác.