Những sự tự tin theo từng bước chân của Thái Vy đi lên một cách mạnh dạn, một cái khí chất không ai có thể sánh bằng, Diệp Mạc từ phía xa xa ngắm nhìn hai người khóe miệng cong lên rất cao hứng. Bà không ngờ lại có thể gặp được Thái Vy ở đây, bấy lâu nay tìm kiếm không thấy giờ con bé đã xinh đẹp lộng lẫy xuất hiện trước mặt bà.
Còn cô, lòng vui hơn mở hội ngay bây giờ cô muốn được bộc bạch hết với bà những điều mà bố cô đã dặn, những năm qua cô đã trải qua những gì và còn thêm những chuyện buồn như bà cô đã mất.... Giá mà vào giờ này năm trước thì có lẽ cô Mạc sẽ được gặp bà cô lần cuối. Nhưng trong cái cuộc đời đầy thiết thực này làm gì có chữ "Giá như"?
Mải miết suy nghĩ nhưng người đang cầm tay mình ở bên cạnh hình như càng ngày càng.... Ôi chết rồi.... Nam Cường sẽ luộc sống cô, cô dấu anh ta chuyện này tí nữa kiểu gì cũng bị luộc rồi.... Nhưng mà ừm, anh có mối quan hệ gì với cô Mạc và chú đó?
Khoan đã cô Mạc ở đây thì chắc chắn A Béo cũng phải ở đây, chốc phải hỏi cô mới được.
"Nam Cường, chuyện này giải thích sau nhé, tôi không cố ý giấu anh đâu." Thái Vy dừng lại, tay kéo lấy bàn tay của anh, đôi mắt xanh xinh xẻo chớp chớp vài cái, điều này làm anh có chút vừa lạ vừa quen.
Anh chỉ nhìn cô không đáp, hơi thở bắt đầu biến chuyển, làm cô loạn hết cả lên, đưa hai tay khua khua giải thích: "Đừng giận nha... Cái này, mắt của tôi nó phiền phức lắm...."
"Đi." Một từ duy nhất được phát ra từ miệng của anh, cô cũng không dám loi choi nữa.
Tiếng nhạc ngân nga bắt đầu cất lên, những người con trai đưa bàn tay của mình hướng đến người con gái bên cạnh mời họ nhảy một cách rất tinh tế. Còn cô thì không cảm thụ nổi cái tinh tế này, quả mặt không cảm xúc kia cứ hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô cảm giác cô như là thỏ bị hổ đang rình rập chờ thời cơ bắt ăn sạch sành sanh không cho chạy thoát vậy.
Bữa tiệc đã bắt đầu.
Cô và anh nhảy một điệu mở, những ánh mắt của những người kia nhìn Thái Vy một cách tỉ mỉ, đôi mắt xanh kia chính là điểm nhấn, bọn họ đều hoảng hốt kinh ngạc. Tất cả mọi người đa số đều là các bậc cha chú phải hoảng hốt khi nhìn thấy đôi mắt đó, điệu nhảy rất nhanh đã kết thúc. Cô làm rất tốt phối hợp nhịp nhàng, điều này làm Thái Vy thở phào nhẹ nhõm đôi giày cao gót rất phối hợp với cô.
Nhưng bị nhìn một cách chòng trọc khiến cô thấy khá ngứa ngáy, đôi mắt xanh đảo qua một lượt về phía những người kia, chỉ là một cái nhìn bình thường của Thái Vy mục đích là tìm kiếm cô Mạc, tất cả những người nhìn cô tròng chọc đều xoay mắt nhìn chỗ khác.
Diệp Mạc cùng chồng đi đến chỗ của cô và Nam Cường, miệng của bà cười tươi rạng rỡ, rất là xinh đẹp thực sự còn lấn át những cô gái trẻ. Đi đằng sau hai người họ là Vũ Hành Long, Việt Dã và Mộc Tử
Xong nhiệm vụ của Nam Cường thuê cô rồi, Thái Vy tháo xích chạy đến thẳng chỗ của bà Diệp Mạc.
Bây giờ cô mới dám hỏi bà rằng cái chú đó là gì của bà, ngưu ma vương xanh lè đã đi đâu rồi.
"Con xong việc rồi, cô Mạc, chú ngưu ma vương xanh lè đâu rồi ạ? Còn có cả A Béo nữa."
Một cái tên lâu lắm rồi mà mới được nhắc lại điều này làm bà không nhịn nổi miệng cười cong lên. Còn ông Nam Mộ bên cạnh thì mặt đen xì, ba người đàn ông phía sau trố mắt nhìn Thái Vy mím mím môi ra hiệu với cô, có trời mới dám chọc vào ông Nam Mộ, cô nên quay đầu vào bờ nhanh lên.
Đôi mắt xanh lại tròn xoe nhìn ông, cô thực sự hoang mang rồi, chú lạ mặt chỉ giúp cô hồi đó sao đen mặt lại giống ngưu ma vương xanh lè thế này.... Ôi mà khoan sao lại giống thế, cô ngoái lại nhìn Nam Cường mặt dù không thể hiện ra nhưng cũng biết là anh đang hầm hầm, cả hai quá giống nhau...
"...Đừng nói với con... đây là chú ý nhé...."
Diệp Mạc nhìn cười gật đầu xác định.
"...."
"Vậy A Béo đâu cô?"
Nam Cường đã tiến đến, Diệp Mạc đáp: "Nó đang ở đằng sau con."
Đằng sau? Đằng sau cô chỉ có Nam Cường thôi mà, khoan đã... Ôi trời... Đừng nói là.... Lạy chúa trên cao...
Thái Vy chầm chậm quay mặt nhìn lại khuôn mặt của anh, ôi trời ơi sai thế nào được đây, anh với bố anh thực sự là giống nhau như đúc...
Những gì cô đã trải qua với anh gần một năm nay, những gì cô cảm nhận được là thân thuộc thực sự không nhầm? Đôi khi cảm nhận được nó cô thực sự còn cho rằng giác quan cảm nhận có vấn đề luôn... nhưng ngay bây giờ lời nói của cô Mạc đã đánh gãy hết tất thảy. Thái Vy tròn mắt nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên không thể tả được, Nam Cường hờ hững nhìn cô. Cô chỉ biết cách cắn môi xoay người trốn đi ra phía bọn Vũ Hành Long.
Diệp Mạc thấy cô hành động khó hiểu như vậy làm bà giật mình xoay người theo cô đi đến hướng Thái Vy đang đứng, lúc này tất cả lập trường của cô đều lung lay một cách mông lung.
"Con ổn, cô còn bận việc mà cô hãy đi xử lí đi ạ." Thái Vy lắc lắc đầu từ chối. Bà Diệp Mạc vừa muốn tâm sự vừa muốn hỏi cô thêm nhưng cô đã nói như vậy bà cũng không còn cách nào khác.
"Mấy đứa đứng cùng con bé nhé, cô lên xử lí việc một lúc." Ba người đàn ông gật đầu.
Ông Nam Mộ nhìn Nam Cường, anh cũng lắc lắc đầu không nói. Bà Diệp Mạc lên bục phát biểu cùng chồng, cả hai làm một bài phát biểu ngắn thông báo với tất cả mọi người ở đây, Nam Cường từ bây giờ sẽ là người đứng đầu cái công ty này bọn họ sẽ lui về hậu phương. Tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người đều đồng thanh vang lên. Thực ra bà còn định giới thiệu luôn Thái Vy với mọi người nhưng thấy cô có vẻ không ổn, từ trên bục bà cực kì lo lắng khi nhìn thấy cô mím môi sầu não.
Anh oai phong lẫm liệt bước lên bục, từng câu nói, từng câu chữ anh phát biểu ra mọi người đều hài lòng, tất cả đều đồng ý với chức vụ mà anh lên thay bố mình, không có lá phiếu nào chống cả. Tiếng vỗ tay dòn tan, đôi mắt xanh của Thái Vy hướng đến anh, lòng cô mông lung khó tả, một tay cô ôm lấy đầu điều này làm Mộc Tử hoảng hốt.
"Em làm sao thế?"
Thái Vy lắc lắc đầu không đáp, cô đã sốc ngay sau khi biết tin Nam Cường chính là A Béo, A Béo chính là Nam Cường nên mới vậy. Lượng thông tin này tuy ít nhưng mà đã khiến cô khủng hoảng...
Từng khoảnh khắc từng kí ức hồi nhỏ bấy lâu nay lại ùa về một cách rõ rệt, một cậu bé béo tròn tròn cùng cô bé mắt xanh cùng nhau lớn lên vui vẻ chơi đùa...