Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 58




Mộc Tử đi sau Việt Dã lôi Vũ Hành Long vào phòng làm việc.

"Biết chuyện này bao lâu rồi?"

Vũ Hành Long chỉnh lại cà vạt cau mày đáp: "Chuyện gì."

Mộc Tử bực mình đá cho Vũ Hành Long mộ cái khiến cậu ta kêu lên một tiếng.

"Tiểu Vy."

Cậu nhận thấy tính quan trọng trong sự việc lần này, không khí trong phòng căn thẳng cái đầu óc của cậu buộc phải vận hành hết công suất. Mắt!

"Chuyện mắt của chị ý? Em biết được 5 tháng trước rồi."

Việt Dã cùng Mộc Tử không nói không rằng trực tiếp dùng mấy đòn lên người cậu.

"Hai anh điên à đánh cái gì." Vũ Hành Long cau mày bĩu môi nhưng cũng không dám đánh trả.

Mộc Tử ngồi xuống bàn máy tính, tay mở ngăn kéo lấy một sấp tài liệu ném thẳng vòa mặt Vũ Hành Long. Tiếng lầm bầm mắng chửi của Mộc Tử vừa thao tác trên máy tính vừa nói cậu làm cậu vừa xem xấp ảnh mà đau hết cả đầu. Việt Dã thấy cậu cứ lơ tơ mơ đưa thẳng tay dáng một cú xuống đầu.

"Mày xem cho cẩn thận vào, đêm nay có bị đại ca xử thì anh mày cũng không binh nhé."

Những bức ảnh gia đình có Mạc, chú Nam, và đại ca thôi chứ ai, kèm theo một đứa con gái gì đó. Những bức hình về cô bé này càng ngày càng nhiều, do là ngày xưa hình chụp vẫn cứ hơi nhòe nhòe không rõ lắm nên phải xem thêm mấy tấm nữa cậu mới nhận ra, ở bức ảnh cận mặt của bé gái đó, chính là đôi mắt xanh được tỏa sáng một cách lung linh nhất. Đôi mắt này chính là đôi mắt cậu thấy ở Thái Vy không sai ở đâu được một đôi mắt đẹp đến một cách lạ lùng, khi nhìn vào cảm giác cậu sẽ chùm đắm vào trong đó không thoát ra được....

Mắt xanh....

Mắt xanh.....

Ờm... Tiêu Vy..... Thái Vy?.....

Mình sẽ bị đại ca luộc mất thôi.....

Những tư liệu đều được có đầy đủ, mẹ của cô tên là Tiêu Trân Ái, cô đã lấy họ mẹ để che giấu thân phận, đặc biệt là đã đeo lens đến gần 20 năm để che đi đôi mắt đặc biệt.

Việt Dã hướng đến màn hình Mộc Tử đang dùng phần mềm phân tích khuôn mặt, ảnh chụp mới đây nhất của 3 người thì không hề sai kết quả là 96.6%. Má nó thật đấy, vậy nên buổi tiệc hôm nay Thái Vy mà gặp được Hàn Mạc thì chắc chắn....

Cả ba người trực tiếp lao ra cửa đánh xe đi còn quên cả không lấy áo vest khoác ngoài. Hay lắm tìm hẳn gần 20 năm thì chả thấy đâu, còn bây giờ xuất hiện một cách hack não.... Đúng là xa tận trên trời gần ngay trước mắt mà....

Bọn họ vẫn không kịp, Hàn Mạc ôm lấy Thái Vy vào trong lòng, khóe mắt của bà đã có những giọt nước lấp lánh.

"Vy Nhi, Vy Nhi....."

Diệp Mạc càng nói càng siết chặt lấy người cô như sợ đánh mất thêm một lần nào nữa. Nam Cường thực sự không thể tin vào mắt mình, anh đã quen biết cô đến gần 1 năm trời thế quái nào lại.... Cảm giác quen thuộc, mùi hương lưu trên chăn đó, di ảnh hồi trẻ của người bà đã mất, những món ăn có phần cực kì quen thuộc......? Thực sự là cô sao, nhưng đôi mắt.......

Diệp Mạc thả tay, bàn tay của bà để lên hai vai của cô nhìn lại khuôn mặt của cô một lần nữa cho chắc chắn, một nụ hôn như chuồn chuồn đáp nhẹ lên khóe mắt của Thái Vy, điều này làm đôi mắt ngập nước của cô đang ngập tràn cảm xúc lại trực tiếp thay vào đó là một cảm giác ngượng ngùng cực kì. Như một thói quen cô đưa tay lên, bàn tay ngăn cách khuôn mặt gần sát của Diệp Mạc và cô. Bà dứt khoát kéo tay cô xuống quan sát kĩ càng khuôn mặt của Thái Vy, da mặt mỏng đã đỏ lại đỏ hơn.

"Mắt của con...."

Thái Vy mới lắc lắc đầu, đưa tay chỉ lên khẽ đáp: "Con đeo lens."

Nam Mộ lúc này đã tiến đến bên cạnh quan sát kĩ lưỡng Thái Vy, đôi lông mày của ông khẽ chau mày lại.

Cô hướng mắt đến nhìn trực diện vào ánh mắt quét như lửa của Nam Mộ cũng liền bất ngờ nói: "Chú...là chú..."

Không sai rồi ông đã từng gặp cô bé này hai lần vào mấy năm trước ở một tiệm cà phê nhỏ thì phải....

Diệp Mạc tròn mắt nhìn chồng mình, từ một câu nói của Thái Vy bà chắc chắn chồng mình đã gặp cô từ trước đó. Giữ lấy một cánh tay của cô bà mới yên tâm, hướng đến người con trai yêu quý của bà Nam Cường. Anh lúc này thực sự vẫn rất ngạc nhiên...

Mọi người trong bữa tiệc này đều xoay chuyển ảnh nhìn theo những nhân vật chính, và ngay bây giờ người được quan tâm nhất chính là cô gái đi cùng Nam Cường được bà Diệp Mạc hôn một cách cực kì yêu quý lên đuôi mắt.

Nam Mộ nhìn đồng hồ, khẽ nói với vợ mình: "Đến giờ rồi, chuyện này để tí nữa giải quyết."

Diệp Mạc lắc đầu nhất quyết không chịu buông tay Thái Vy.

Tính cố chấp của vợ lại nổi lên, có mười trâu cũng chả kéo được. Thấy chú có vẻ khó xử Thái Vy mới nhẹ nhàng nói nhỏ với Diệp Mạc: "Cô có việc cô cứ đi giải quyết đi, con sẽ không biến mất đâu mà lo... Dù sao thì con cũng có chuyện cần phải làm ở đây." Đúng rồi sao mà cô quên được việc chính phải làm cho ra ngô ra khoai với Nam Cường thì mới nhận tiền sảng khoái chứ.

"Cháu là Thái Vy đúng không?" Một câu hỏi nghi vấn đặt ra của Nam Mộ dành cho cô.

Thái Vy đương nhiên chính là gật đầu thay cho câu trả lời. Nam Mộ nhếch miệng thực sự cao hứng.

"A Cường, đưa con bé vào nhà vệ sinh lấy cái cần lấy đi. Ba cậu đi theo tôi đến giờ bắt đầu rồi."

Anh còn đang choáng trong suy nghĩ tối tăm của mình, Diệp Mạc khó chịu nhưng vẫn đồng ý, rời khỏi cánh tay mảnh khảnh lại của Thái Vy, bà nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của chồng, gương mặt đang vui vẻ hớn hở rất nhanh đã quay lại như cũ, bà kìm chế cảm xúc của mình một cách nhanh chóng và bước lên khán đài cùng chồng.

Nam Cường cùng Thái Vy đến nhà vệ sinh, mặt anh lạnh tanh đứng gần thôi cũng sợ muốn chết, cái tính thay đổi cảm xúc lia lịa của anh làm cô rất là khó hiểu. Cô cũng biết điều chú ẩn danh kia bảo cô là gì, may mắn mà cô có mang theo hộp lens để đề phòng. Đứng trước gương Thái Vy thành thạo lấy đôi lens ra khỏi mắt, một cảm giác rất là yomost, đã gặp lại cô Mạc một khởi đầu mới chuẩn bị bắt đầu những bánh xe chuẩn bị lăn chuyển một tốc độ rất khó giải thích.

Có lẽ từ nay, Thái Vy cô sẽ không phải sống dưới cái tên Tiêu Vy, cũng không phải đeo cái thứ che đậy đôi mắt xanh xinh đẹp của mình đi. Nụ cười trên khóe miệng không ngăn được cảm giác may mắn hóa ra chính là việc này. Đôi giày cao gót bây giờ không thể làm khó cô được nữa. Thái Vy bây giờ còn tự tin hơn trước, đôi mắt xanh chuyển động còn hợp cực kì với bộ váy mà cô đang mặc.

Nam Cường đứng ở ngoài cửa chờ, Thái Vy thần thái tự tin bước đến trước mặt anh. Một đôi mắt mà cả đời này anh cũng không bao giờ quên cứ ngỡ là sẽ không gặp được nó nữa ai dè nó lại ở cạnh mình đã lâu như thế.

"Đi thôi."

Một ánh nhìn của cô lướt qua tất cả, những vị khách đang quan sát đều phải cụp mắt quay đi chỗ khác, khí thế cực kì. Đôi lens đã che dấu đi những cái mà cô đã không thể bộc lộ, chỉ cần thay đổi nhỏ ở đôi mắt thôi nhưng cũng đủ đánh bật áp đảo tất cả mọi người ở đây.

Nam Cường cầm lấy tay của cô đáp: "Ừ."