Định Mệnh Đời Anh

Chương 260: Kẻ đứng sau (2)




“Người từng lên giường với anh Hoàng An!” Lucy cầm chắc chiếc túi xách màu đen trong tay, nhìn chằm chằm Tống Gia Tuệ nói “Những người có ý định tranh giành anh Hoàng An với tôi đều phải chết!”

Lucy càng nói càng kích động, hai vai cô ta đang rung lên “Cô tưởng trong suốt hai năm anh Hoàng An ở nước ngoài thủ thân như ngọc sao? Trong suốt một năm trước khi về anh ấy đã bao nuôi một người phụ nữ để thỏa mãn một tháng hai lần. Tần suất tuy không nhiều nhưng tôi cũng không cho phép”.

Tống Gia Tuệ nhìn chằm chằm cô thiếu nữ mới có 16 tuổi trước mặt, cảm thấy thật là ghê tởm, ai mà biết được tất cả những người phụ nữ bên cạnh Dương Hoàng An đều do cô em họ này hãm hại.

“Cô và Dương Hoàng An là anh em họ, sao cô có thể...

“Thế thì làm sao? Từ khi tôi 12 tuổi tôi đã yêu anh ấy sâu đậm... tôi biết các người không hiểu được tình cảm tôi dành cho anh ấy, cho nên loại người như các người không xứng đáng được sống ở thế giới này, đặc biệt là cô, lại còn dám đòi anh ấy cưới cổ”.

Tống Gia Tuệ nhìn vào nửa khuôn mặt méo đi của cô ta, cô lập tức lùi về phía sau “Vậy... cái chết của Phương Ánh Nguyệt là do cô làm? Thậm chí, những bức ảnh tôi bị Phương Ánh Nguyệt chụp cũng là cô đã gửi cho tung lên mạng?”

“Tôi sớm đã cắt đi phanh trước xe cô ta, cô ta rơi xuống vực mà chết cũng là đáng đời!” Lucy nói thêm “Có điều những bức ảnh? Những bức ảnh về cô thì tôi không có hứng thú!”

Tống Gia Tuệ nhớ lại hình ảnh khi cô bị bắt cóc.

Lucy nếu là hung thủ hại chết Phương Ánh Nguyệt, cô ta chẳng có lý do gì để không thừa nhận những bức ảnh đó, nếu đã như vậy, thì ai mới là người lấy đi những bức ảnh đó?

Kẻ giấu mặt đứng đằng sau?

Là kẻ giấu mặt đó, dùng những bức ảnh để khiến cô và Hoàng Minh Huân xa cách nhau?

“Lucy, vậy cô có từng nghĩ bố của Dương Hoàng An - cũng là bác của cô có tán thành việc hai người ở bên nhau không?”

“Bác?” Lucy nhếch mép cười với bộ dạng không vui “Ông ta chính là một ông già bảo thủ, cổ hủ, mở mồm là đạo đức nhân nghĩa, nếu không phải nể tình anh Hoàng An luôn rất kính trọng ông ta thì tôi đã không để cho ông ta sống tới bây giờ”.

Tống Gia Tuệ đột nhiên tròn xoe mắt “Cô và ông ấy không cùng đi trên một con đường? Nhưng cô làm bao nhiêu chuyện xấu xa như thế, nếu không có người làm hậu thuẫn cho cô thì sao cô có thể tới bây giờ vẫn không bị phát hiện?”

Lucy vênh mặt lên, cười tự hào “Tôi có một người bố tốt nhất thiên hạ!”

Đoàng! Một tiếng súng nổ vang trời!

Bọn họ từ trước tới nay đã luôn đoán nhầm người?



Người họ Dương mà Tống Tiến Thành nhắc đến trước khi ra đi hoá ra lại là người thân của ông ta, các sự suy đoán trước đây không chỉ có thể có liên quan tới Dương Hoàng Long mà Dương Hoàng Linh - em trai sinh đôi của ông ta cũng có khả năng. Với mối quan hệ của hai người họ, Dương Hoàng Long có thể làm gì đương nhiên Dương Hoàng Linh cũng có thể.

“Bây giờ, tới lượt cô rồi!”

Lucy từ từ mở chiếc túi xách màu đen ra, một khẩu súng ngắn dần dần lọt vào tầm mắt của Tống Gia Tuệ. Cô ta ở nước ngoài lớn lên, sự quản lý của nước ngoài đối với súng ống không hề chặt, vì vậy ngay từ khi còn nhỏ cô ta đã biết dùng súng.

Lúc này, Lucy hướng khẩu súng về phía ngực Tống Gia Tuệ, trên môi là nụ cười đắc ý “Xuống đó đi, đừng quên nói với hai người phụ nữ rẻ tiền kia rằng tôi sẽ thay thế vị trí của bọn họ để chăm sóc tốt cho anh Hoàng An...

Tống Gia Tuệ sợ hãi run người lên “Lucy cô nghe tôi nói đã, thực ra anh Hoàng An của cô không phải thực sự muốn cưới tôi, chỉ là vì gần đây anh ấy bị thúc giục ép hôn nhiều quá nên mới nghĩ ra cách này...

“Cô có nói gì cũng không có tác dụng. Tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”.

Lucy cười lạnh lùng, tay đặt vào vị trí bóp cò, Tống Gia Tuệ trợn trừng mắt lên nhìn, dường như con tim cô đã ngừng đập tại giây phút đó.

"Tuê!"

Tiếng gọi của Lục Nhã Vy đột nhiên truyền tới, Tống Gia Tuệ còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng súng nổ vang lên, lập tức cô giơ hai tay lên bịt kín mắt, trong đầu lúc này ngập tràn hình ảnh của Hoàng Minh Huân và Hảo Hảo.

Cô vừa mới được đoàn tụ với Hảo Hảo, cô thực sự không muốn chết.

[.....]

Một lúc sau, bên tai Tống Gia Tuệ là tiếng gió thổi ù ù, nhưng cô lại không cảm giác thấy cơ thể có chỗ nào thấy đau.

Các ngón tay từ từ được mở ra trong sự nghi ngờ, nhìn qua khe ngón tay ra phía trước.

Cánh tay của Lucy bị trúng đạn và không ngừng chảy máu, chiếc súng ngắn màu đen đã bị rơi xuống đất nhưng cô ta vẫn cố chuẩn bị bước qua để nhặt nó lên.

Còn Hoàng Minh Huân và Vũ Nam Phong lúc này đã kịp tới nơi, đi bên cạnh còn có mấy người cảnh sát và cảnh sát giao thông.

Cảnh sát bắt Lucy lại, cô ta không can tâm vùng vẫy “Cút ra, các người bỏ tôi ra... tôi phải giết chết cô ta, giết chết cô ta..”

Hoàng Minh Huân liếc mắt ra hiệu cho Nhạc Thế Luân sau đó đi qua trước mắt Lucy lại gần Tống Gia Tuệ, đột nhiên anh hùng hổ mắng cô.

“Tại sao điện thoại em lại tắt máy? Lớn thế này rồi còn không tự biết chú ý an toàn, con điên đó sớm đã muốn giết chết em đấy, trí nhớ em đâu mất rồi hả?”



Tống Gia Tuệ đứng đơ người ra không động đậy hay phản ứng gì, để mặc Hoàng Minh Huân mắng. Ánh mắt anh vừa sợ hãi vừa tức giận, đôi đồng tử mắt là sự bất an không gì che đậy nổi.

Một lúc sau cô mới dám khẽ khẽ kéo tay áo anh “Em cứ tưởng... lần này em chết chắc rồi!”

“Em mà chết đi thì anh làm thế nào?” trong lòng Hoàng Minh Huân vẫn còn tức giận, lườm cô một cái, nói “Em mà chết thì anh đem Hảo Hảo bán cho người ta”.

“Không!”

Tống Gia Tuệ sợ hãi, vội vàng giải thích: “Làm sao mà gặp chuyện dễ dàng thế được, em bết cuối cùng nhất định anh sẽ tới kịp để cứu em... đúng rồi, Vy Vy!”

Nghĩ tới Lục Nhã Vy, Tống Gia Tuệ lại đảo mắt nhìn bốn phía, không còn để ý đến chân đau nữa, cô khập khiễng bước đi.

Vũ Nam Phong không chú ý thấy Lục Nhã Vy đang dựa vào hàng rào bảo vệ bên đường, anh ta chạy thẳng tới bên cạnh hai chiếc xe đã biến hình, hai chiếc xe không còn giữ nguyên được hình dạng ban đầu, dường như nhìn không rõ đâu là đầu xe đâu là cuối xe.

Các mảnh vỡ của xe thì nằm rải rác trên đường.

Lục Nhã Vy lờ mờ nhìn thấy hình dáng của Vũ Nam Phong nhưng toàn thân cô không còn chút sức lực nào nữa lại mất máu quá nhiều, há miệng ra nhưng không gọi thành tiếng được tên anh.

Vũ Nam Phong bước chậm rãi xung quanh chiếc xe, cúi đầu nhìn vào phía trong.

Trước mặt cô, Vũ Nam Phong rất ít khi thất thần như vậy, nhảy lầu hôm đó chỉ là sự tình cờ, sự việc hôm nay cũng chỉ là tình cờ, nghĩ tới đây đột nhiên cô thấy thật buồn cười.

"Vy Vy, Vy Vy..."

Lúc này cảnh sát giao thông bắt đầu tiến hành phong tỏa khu vực hai chiếc xe va chạm nhau “Tiên sinh, mời anh đi ra, đừng cản trở chúng tôi làm việc, nếu tìm thấy thi thể chúng tôi sẽ thông báo...

“Anh nói lại cho tôi nghe xem nào?” Vũ Nam Phong nghiến răng nói gằn giọng.

Cảnh sát giao thông đơ người ra, sau đó nói thận trọng hơn “Nếu tai nạn xe mà có người bị thương hay mất mạng, chúng tôi sẽ thông báo tới người nhà hoặc người có liên quan đầu tiên, mời anh đừng cản trở...”

"Bụp!"

Vũ Nam Phong tức giận, dùng đầu gối thụi vào bụng cảnh sát giao thông một cú, đột nhiên bị đánh, viên cảnh sát đứng không vững, vội vàng lùi ra phía sau hai bước, trên trán còn toát mồ hôi hạt.