Định Mệnh Đời Anh

Chương 259: Kẻ đứng sau (1)




Người của Ủy Ban kiểm tra kỷ luật bắt đầu điều tra triệt để những hạng mục lớn mà bố Dương Hoàng An trong thời gian đương nhiệm thực hiện, trong thời gian ngắn, có người đã suy đoán rằng Thành phố H sớm sẽ thay đổi người đứng đầu.

Nhưng ngược lại Dương Hoàng Long lại rất thản nhiên và bình tĩnh. Nguyên văn lời của ông ta nói “Đương nhiệm bao nhiêu năm như thế sao lại có thể không có vấn đề gì? Muốn tới kiểm tra thì hãy kiểm tra cho cẩn thận, kiểu gì chắc cũng phát hiện ra điểm gì đó”.

Sự thản nhiên và bình tĩnh của ông ta dường như đã làm cho Hoàng Minh Huân nghi ngờ rằng thực sự ông ta không làm chuyện gì phải che đậy. Nhưng rất nhanh anh lại phủ định, dù sao thì cũng rất nhiều manh mối đều nhằm vào ông ta.

Hôm nay, anh vừa mới ăn cơm cùng với người của Ủy Ban kiểm tra kỷ luật, điện thoại liền kêu lên, là số của Dương Hoàng An “A lô?”

“Tống Gia Tuệ bây giờ có ở cùng với anh không?”

“Không, có việc gì?”

“Tống Gia Tuệ gặp nguy hiểm, anh mau đi tìm cô ấy về đi... phía tôi bên này công việc nhiều không dứt ra được, điện thoại của cô ấy cũng không kết nối được...”

Hoàng Minh Huân lo lắng gọi điện luôn cho Tống Gia Tuệ nhưng đúng là thông báo không liên lạc được.

Gọi điện về nhà, bảo mẫu mới mời về nghe điện thoại “Cô ấy nói đi cùng với một vị tiểu thư họ Lục đi mua đồ, tính đến giờ chắc cũng đã đi được tầm hơn nửa tiếng rồi!”

Ngay lập tức anh gọi điện cho Lục Nhã Vy. Lần này thì liên lạc được rồi.

“Sao anh lại gọi điện cho tôi làm gì?” Lục Nhã Vy nhận điện thoại rồi cười trên chọc anh.

“Tống Gia Tuệ có ở cạnh cô không?” anh nói vẻ lo lắng, Lục Nhã Vy đơ người ra một lát, dường như chưa thấy Hoàng Minh Huân lo lắng thế này bao giờ “ở bên cạnh tôi, sao thế?”

Hoàng Minh Huân thở phào nhẹ nhõm, xem ra không xảy ra chuyện gì.

“Hai người lập tức về nhà, trong thời gian này không được ra ngoài”.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Nhã Vy hỏi rồi lại nói “Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ Tuệ. Đúng rồi, chúng tôi vừa mới thương lượng nhau, sau này chúng ta làm thông gia đấy”.

“Bây giờ hai người đang gặp nguy...

Bỗng có một tiếng động đủ để đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy, liền sau đó là một tiếng la thất thanh “A...

"Tuê!"

Hoàng Minh Huân đang cần điện thoại trên tay đột nhiên rơi xuống, hơi thở anh như ngừng lại, nhưng điện thoại đã bị vỡ màn hình, đầu dây bên kia mất kết nối.

Tống Gia Tuệ vẫn chưa phản ứng kịp liền nghe thấy Lục Nhã Vy đột nhiên kêu lên với cô là cẩn thận, tiếp ngay sau đó là kéo cô lại vào một bên ghế.



Chiếc xe Maybach màu đen đối diện nhằm thẳng vào phía ghế Tống Gia Tuệ ngồi.

Chiếc xe bị đâm bất ngờ nên mất kiểm soát, không ngừng xoay tròn trên đường. Cuối cùng va vào hàng rào bảo vệ bên đường.

Lục Nhã Vy lẩm bẩm mắng “Cái tên Hoàng Minh Huân mềm gì không biết, vừa nói xảy ra chuyện là y như rằng xảy ra chuyện”.

Tống Gia Tuệ tinh thần hoảng loạn, khi ngẩng đầu lên thì cảm giác trên mặt có chỗ ướt đi, không biết đã bị thương chỗ nào rồi.

Lục Nhã Vy phản ứng kịp thời, không bị thương gì nghiêm trọng, nhanh chóng tháo dây an toàn ra, vội lỗi Tống Gia Tuệ ra ngoài sau đó dìu cô vào bên đường ngồi nghỉ.

“Cậu sao rồi?”

Tống Gia Tuệ cử động toàn thân, cảm thấy hai tai ù đi, đầu thì choáng váng, ở cổ chân cơn đau hiện lên rõ ràng nhất.

“Chân mình hình như bị thương rồi”.

Lục Nhã Vy ấn thử tay vào, cảm thấy hình như chỉ bị bong gân, liền thở phào nhẹ nhõm “Không bị thương vào xương, chắc nghỉ ngơi độ hai ngày là không sao”.

Ngay sau đó lại liếc mắt nhìn vào chiếc xe đối diện, ngồi ở ghế lái chiếc Maybach màu đen là một người phụ nữ. Cô ta đội mũ lưỡi trai nhìn không rõ mặt lắm.

Cô đang định đi lại hỏi xem cô ta lái xe kiểu thì người phụ nữ đó lại khởi động xe, thậm chí còn lái hướng về phía hai người đang ngồi.

“Không hay rồi!” sống lưng Lục Nhã Vy chạy dọc một cơn ớn lạnh “Tuệ nhanh chạy đi”.

Tống Gia Tuệ cũng chú ý thấy chiếc xe đó có gì đó không bình thường. Người phụ nữ ngồi trên ghế lái là Lucy.

“Vy Vy! Kệ mình, cậu cứ chạy đi, cô ta nhằm vào mình”.

Lục Nhã Vy cố lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói “Không được, mình đồng ý với Hoàng Minh Huân là sẽ bảo vệ cậu rồi, hơn nữa không thể để cho con gái mình không có mẹ chồng được”.

Tống Gia Tuệ không nói nhiều, nhất quyết đẩy Lục Nhã Vy mau đi, còn cô chân đã bị thương, căn bản không thể cử động được.

Vậy mà rốt cuộc cô chỉ biết tròn mắt nhìn Lục Nhã Vy chạy về chiếc xe vừa bị tông, cắm chìa khóa vào bắt đầu khởi động lại xe rồi quay đầu chiếc xe ngược lại sau đó nhằm thẳng vào chiếc xe đang hướng về phía hai người. Cô ấy muốn thử dùng chiếc xe này để ngăn lại chiếc Maybach. Làm vậy có khác nào tự tìm tới cái chết?

Đồng tử mắt Tống Gia Tuệ đột nhiên mở rộng, cô hét lên “Đừng... Lục Nhã Vy... mau dừng lại! Cậu điên rồi!”

Đầu hai chiếc xe va chạm nhau dữ dội, ma sát giữa lốp xe và mặt đường tạo ra một thứ âm thanh nghe chói tai.

Chiếc Maybach có tính năng tốt hơn so với chiếc xe Bentley mà Lục Nhã Vy tiện thể lấy ra từ gara của Vũ Nam Phong. Lucy đột nhiên đạp chân phanh của chiếc xe, cuối cùng đẩy chiếc xe Bentley của Lục Nhã Vy về phía trước một đoạn, một lúc sau mới dừng lại.



“Lục Nhã Vy!”

Tống Gia Tuệ chạy bằng có một chân lên phía trước, phía sau cũng có mấy chiếc xe từ từ dừng lại.

Có người thò đầu ra khỏi cửa xe “Hai chiếc xe này đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Đúng là có tiền thích làm gì thì làm”.

“Thôi mau báo cảnh sát đi...”

“Vy Vy! Cậu thế nào rồi?”

Tống Gia Tuệ nhảy lò cò tới bên cạnh chiếc xe đã biến dạng, đúng lúc đó một tay Lục Nhã Vy đẩy cửa xe ra. Thế nhưng tay trái vừa đau vừa tê, cô cắn chặt răng, dùng lực trườn ra ngoài.

Đúng lúc đó, Lucy cũng tỉnh lại sau cú va chạm vừa rồi, thở hắt ra một tiếng, cầm một chiếc túi xách màu đen bên cạnh ghế lái rồi đẩy cửa đi ra hướng về phía Tống Gia Tuệ.

“Vy Vy, cậu sao rồi, bị thương ở đâu? Mình đưa cậu đi bệnh viện, xin lỗi cậu nhé, đều là mình hại cậu ra nông nỗi này!”

Quần áo của Lục Nhã Vy dính đầy máu, ánh mắt cô ấy mờ đi.

“Mình không sao... cậu cứ yên tâm!”

Nửa người cô đã dựa vào vai Tống Gia Tuệ, toàn thân run lên.

“Tống Gia Tuệ!”

Tiếng nói lanh lảnh của Lucy truyền đến, vì cô ta gọi thét lên nên nghe không còn tròn vành rõ chữ nữa, Tống Gia Tuệ trong lòng biết rõ mục tiêu của Lucy là chính bản thân mình, lập tức đặt Lục Nhã Vy gọn vào một bên.

Tống Gia Tuệ nhanh chóng đưa túi xách của mình cho Lục Nhã Vy, bảo cô ấy tự lấy điện thoại trong túi của cô gọi cấp cứu. Điện thoại trước đó hết pin, đã bị sập nguồn nên cô sạc bằng sạc dự phòng để trong túi, đó là lý do tại sao Dương Hoàng An và Hoàng Minh Huân gọi cô không nghe máy.

“Cô muốn thế nào?”

Tống Gia Tuệ cố tình đi sang bên cạnh đường để đánh lạc hướng của cô ta,

Lục Nhã Vy yếu đuối bất lực, chỉ có thể trợn mắt nhìn hai người cứ bước đi xa dân.

“Mệnh cô lớn hơn hai người phụ nữ rẻ tiền trước kia nhiều đấy, có điều cô cũng sẽ phải chết, tôi không cho phép cô có thể đến với anh Hoàng An của tôi, cô không xứng!”

Trên người Lucy thực ra cũng đã bị thương nhưng không nặng như Lục Nhã Vy. Ánh mắt cô ta lúc này đỏ ngầu đầy thù hận, dường như cô ta chỉ nhìn thấy có mỗi một mình Tống Gia Tuệ.

“Hai người nào?” trong đầu Tống Gia Tuệ chợt loé lên suy nghĩ “Lẽ nào cái chết của Phương Ánh Nguyệt là do cô gây ra? Người còn lại là ai?”