Định Mệnh Đời Anh

Chương 229: Tôi có thù với anh à?




Toang!

Lập tức, cô lạnh lùng đẩy tung cánh cửa sổ ra.

Vui mừng nhìn ra phía ngoài, cô lại đưa hẳn đầu ra ngoài nhìn, nụ cười nhếch mép đột nhiên tắt hẳn.

Tống Gia Tuệ chỉ tay ra phía cái hồ bên ngoài cửa sổ, như không tin vào mắt mình nói “Sao lại như thế này? Rõ ràng ở ngoài hành lang tôi nhìn thấy có một người nhảy ra ngoài...

Nhạc Thế Luân lại nhẹ nhàng khép cảnh cửa sổ lại, nói “Bên dưới là hồ nước, lẽ nào nhảy xuống để tự sát à? đêm tối rồi, chắc chắn là thiếu phu nhân hoa mắt rồi. Còn nữa, đêm hôm cô theo dõi tôi đi tới đây chẳng lẽ không nên giải thích với tôi điều gì à?”

Tống Gia Tuệ lúng túng, nhất thời không biết phải nên giải thích thế nào.

“Gần đây mọi người ai cũng khá mệt rồi, sau này thiếu phu nhân đừng làm những việc hoang đường như vậy nữa. Tôi sẽ không phản bội lại cô cũng như sẽ không phản bội nhà họ Hoàng đâu!”

Trong đầu Tống Gia Tuệ vẫn không ngừng hiện lên những gì vừa chứng kiến. Đó rõ ràng là bóng dáng của Hoàng Minh Huân, sao cô có thể nhận nhầm được chứ?

Cảnh tượng đó hiện về rõ hơn, càng lúc càng rõ hơn như đang diễn ra trước mắt. Lại từ từ trùng lặp với bóng dáng của một người khác.

Khi cô cùng ngồi với Nhạc Thế Luân trên một chiếc xe để trở về, cô cố ý nói “Thư ký Nhạc, tôi nghĩ thông rồi, tôi bây giờ quyền chẳng có, lực cũng không, muốn sống được ở cái Thành phố này là điều không dễ dàng!”

“Thiếu phu nhân nói vậy là có ý gì?”

Tống Gia Tuệ nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tiếp tục nói “Thời điểm này đột nhiên tôi cảm thấy lời đề nghị kết hôn với Dương Hoàng An quả thật không tệ! Tôi và anh ta dù gì cũng từng quen biết, cũng vì một số hiểu lầm trong quá khứ mà bỏ lỡ nhau. Bây giờ anh ta biết hết tôi đã trải qua những gì mà lại không ruồng bỏ tôi.”

Dây thần kinh trên trán Nhạc Thế Luân đột nhiên giật lên đùng đùng, có một dự cảm không lành đang xuất hiện trong đầu.

“Thiếu phu nhân... muốn đi bước nữa?”

“Dù sao thì Huân cũng mất rồi, tôi thì mới có hai mươi tuổi, lẽ nào phải làm quả phụ cả phần đời còn lại à?”

Kít...

Nhạc Thế Luân đột nhiên đạp phanh xe, hai người đều nhoài người về trước.

“Không được, tuyệt đối không thể là Dương Hoàng An!”

“Tại sao?” Tống Gia Tuệ từ từ bỏ nắm đấm tay ra, nhoẻn miệng cười, còn làm biết bao chuyện vì tôi vậy tại sao tôi lại không thể lấy anh ấy?”

Nhạc Thế Luân nói như dặn ra một câu “Nếu đối tượng là Dương Hoàng An, thiếu gia kể cả có chết cũng sẽ không nhắm mắt được!”

“Sao lại thế chứ? Huân từng nói yêu tôi, sẽ bảo vệ tôi, bây giờ anh ấy không còn nữa, chắc chắn sẽ càng hy vọng tôi có thể tìm được một người yêu tôi giống như anh ấy từng yêu tôi...



Nhạc Thế Luân không thể hiểu được ý của Tống Gia Tuệ là gì trong những câu nói kia, chỉ có thể lặng lẽ thở dài, rồi khởi động lại xe trong sự bất lực, lái chiếc xe về nhà cô.

Ngày hôm sau, Tống Gia Tuệ liền hẹn Dương Hoàng An ăn cơm.

Do ngày trước Tống Gia Tuệ đã từ chối anh ta nên thực ra Dương Hoàng An không hề muốn gặp lại cô nhưng chẳng biết vì sao nửa tiếng sau anh ta gọi lại cho cô bảo là đồng ý gặp cô.

Nhạc Thế Luân sầm mặt hỏi cô “Thiếu phu nhân, cô thực sự muốn ở cạnh Dương Hoàng An sao?”

“Nhưng tôi cũng không thể làm quả phụ cả đời đúng không?” Tống Gia Tuệ cười cười nói “Lần trước thím ba còn nói anh và tôi cấu kết với nhau làm việc xấu. Nếu bây giờ tôi cưới người chẳng phải danh tiếng của anh cũng trong sạch hơn à?”

Nói xong, Tống Gia Tuệ đợi tới thời gian đã hẹn rồi đi vào nhà hàng.

Nhạc Thế Luân lấy cớ đi vệ sinh để gọi điện thoại.

Ăn cơm xong, Tống Gia Tuệ đề nghị với Dương Hoàng An “Tôi còn muốn mua chút đồ, anh có thời gian không? Có thể đi dạo cùng tôi một lát không? Tôi có suy nghĩ lại vài chuyện cần bàn bạc riêng với anh một chút”.

Dương Hoàng An không do dự trả lời “Được!”

“Vậy Thư ký Nhạc anh cứ về trước đi, tôi đi cùng với Hoàng An!”

Nhạc Thế Luân hoảng lên, cô xưng hô với Dương Hoàng An thân mật như vậy rồi “Thế sao được thiếu phu nhân, để tôi đưa cô đi..”

“Thư ký Nhạc, sau này đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa” Tống Gia Tuệ đột nhiên cắt ngang lời Nhạc Thế Luân, nói vẻ rất nghiêm túc “Tôi và Huân sớm đã ly hôn rồi, không cần biết nguyên nhân là gì, bây giờ tôi là người độc thân!”

Nhạc Thế Luân chỉ có thể tròn mắt nhìn Tống Gia Tuệ ngồi vào xe Dương Hoàng An rồi rời đi....

Chiếc xe được lái đi chậm rãi trên đường, một tay Dương Hoàng An cầm lấy vô lăng một tay cầm một điếu thuốc, cửa sổ trên xe được mở để khói bay bớt đi.

Hai người chưa ai biết bắt đầu từ đâu thì đột nhiên trong giây phút đó, chiếc xe Bentley của Dương Hoàng An dạt vào một bên đường, quay đầu ra nhìn, không ngờ là một chiếc xe máy màu đen đâm vào một bên cửa xe.

Do Dương Hoàng An đi với tốc độ cũng không nhanh vì vậy sau khi chiếc xe đâm vào cánh cửa đã không bị bật ra mà còn lách sang sau đó đi ngang ngang với chiếc xe ô tô.

“Đồ thần kinh ở đâu ra không biết?”

Tâm trạng Dương Hoàng An không được tốt lắm, anh ta mắng, liếc mắt ra ngoài lườm, nheo mày vứt điếu thuốc đi, hai tay nắm lấy vô lăng bắt đầu tăng tốc.

Tống Gia Tuệ nhướn đầu ra ngoài nhìn người đang ngồi trên chiếc xe máy.

“Này, anh ấy hỏi anh là đồ thần kinh ở đâu ra đấy?”

Không sai, cô đang cố ý kích động anh.

Một giây sau, người đàn ông ngồi trên chiếc xe máy để lộ ra khuôn mặt không vui với nụ cười lạnh lùng, Tống Gia Tuệ nhìn mà thấy hả hê thỏa mãn, cười cười rồi thu đầu vào trong xe, vừa ngồi lại như vị trí ban đầu thì mắt cô bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Dương Hoàng An.



“Anh...”

“Người ở phía ngoài đó em biết à?”

“Không... không biết” Tống Gia Tuệ tim đập nhanh hơn, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

“Không biết thì tốt!”

Tống Gia Tuệ còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của anh ta, liền nhìn thấy chiếc xe máy cách bọn họ càng lúc càng xa rồi.

Nhưng sau đó, chiếc xe máy cũng không can tâm để mình chậm hơn, không ngừng tăng tốc, đuổi theo như đang muốn chạy đua vậy.

Tốc độ của chiếc xe máy và chiếc ô tô rõ ràng là không cùng đẳng cấp.

Tống Gia Tuệ nhìn chiếc xe máy lượn hình chữ S chạy trên đường mà lòng

thấy lo lắng “Dương Hoàng An, đừng lái nhanh như thế được không? Tôi... tôi say xe, chậm một chút được không?”

“Xin lỗi” Dương Hoàng An cười vẻ hơi áy này nhưng vẫn từ chối “Chủ nhân chiếc xe máy đó cứ như là có thù với anh vậy. Nếu bây giờ anh dừng lại, anh ta nhất định sẽ không chút do dự mà đâm thẳng vào đuôi xe anh”.

“Thế nhưng.”

Vù vù...

Khi mà Dương Hoàng An đang có chút mất tập trung vì nói chuyện với Tống Gia Tuệ thì chiếc xe máy lại như tăng tốc hơn để đuổi theo, dường như nó đang chạy với tốc độ cao nhất có thể, Tống Gia Tuệ và Dương Hoàng An ngồi trên xe cũng lắc lư.

Giây phút ngay sau đó, từ vị trí ngồi của Tống Gia Tuệ nhìn qua gương liền thấy chiếc xe máy bị đổ xuống ở phía sau.

Tim Tống Gia Tuệ đập thình thịch sợ hãi.

“Dừng xe! Mau dừng xe!”

Người ngồi trên chiếc xe máy cũng bị văng ra khỏi chiếc xe, Dương Hoàng An cũng không thể không dừng xe lại, chiếc xe vừa dừng lại Tống Gia Tuệ liền chạy ra khỏi xe.

“Anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” cô quỳ chân xuống bên cạnh người đàn ông xấu xí, muốn đỡ anh ta lên.

“Tránh ra!”

Người đàn ông hất tay cô ra, phủi phủi bụi trên người rồi đứng lên.

Lúc này Dương Hoàng An cũng đã xuống khỏi xe rồi, liếc nhìn chiếc xe máy gần như sắp chui vào gầm xe ô tô mình rồi nheo mày nói “Tôi và anh có thù à? Anh rốt cuộc là ai?”