Định Mệnh Đời Anh

Chương 227: Con trai Vũ Nam Phong




Tống Gia Tuệ mấy ngày liền không liên lạc được với Lục Nhã Vy, sau khi đầu gối bị thương, cô lập tức gọi điện cho Lục Nhã Vy nhưng người bắt máy lại là Vũ Nam Phong.

“Anh Phong? Vy Vy ở chỗ anh không?”

“Em muốn tới tìm cô ấy?” Vũ Nam Phong hỏi giọng lạnh nhạt.

Tống Gia Tuệ suy nghĩ rồi trả lời “Lát nữa em tới”.

Khi Tống Gia Tuệ bắt xe đi tới, liền nhìn thấy trong phòng khách có một người

phụ nữ ăn mặc, trang điểm rất bình thường, nhìn còn có vẻ hơi quê mùa nhưng ánh mắt thì rất thuần khiết.

Trên tay cô ta còn bế một đứa bé, đang đưa qua đưa lại dỗ dành.

“Cô là ai?” Tống Gia Tuệ ngạc nhiên hỏi.

Nghe thấy tiếng nói, người phụ nữ đột nhiên quay người lại, sau khi nhìn thấy Tống Gia Tuệ liền lắc đầu rồi cung kính nói “Tôi là..

“Em ở đây không phải cúi đầu trước bất kỳ ai” Lời của cô ta còn chưa dứt, phía cầu thang liền truyền tới tiếng nói như ra lệnh của Vũ Nam Phong, anh ta nhanh chóng đi lại gần người phụ nữ, đưa tay đón lấy đứa bé, giải thích “Người phụ nữ của anh!”

Tống Gia Tuệ há hốc mồm, tròn xoe mắt ngạc nhiên, khi trước cô đã dừng ở trong nhà Vũ Nam Phong một thời gian.

Vũ Nam Phong thích chơi bời, không sai, nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh ta đều là những người quốc sắc thiên hương, người phụ nữ này tuy là nhìn không tới nỗi nào nhưng rõ ràng không phải là khẩu vị của Vũ Nam Phong.

Tống Gia Tuệ hỏi “Vy Vy đâu?”

“Ở trên tầng”.

Đỗ Anh Thư nhìn đứa bé đang được Vũ Nam Phong bế, lập tức quay ra nói với Tống Gia Tuệ “Lục tiểu thư chắc vừa truyền dịch xong, để tôi đi gọi cô ấy, cô có muốn uống gì không? Để tôi cho người đi chuẩn bị”.

“Truyền dịch? Cậu ấy làm sao vậy?”

“Bị cảm cúm xoàng xoàng thôi, không sao cả!”

Vũ Nam Phong một tay bế đứa bé một tay giơ ngón tay trỏ ra trước mặt đứa

bé đùa với nó, còn làm mặt xấu trên đứa bé, rồi nói mà vẫn tập trung vào khuôn mặt bé nhỏ đang bế trên tay.

“Anh... là con anh à?” Tống Gia Tuệ thấy hơi khó tin, chỉ tay vào đứa trẻ nói “Anh chẳng phải nói, đứa con của anh đã bị mẹ nó bỏ đi rồi à?”

“Nó không phải do người phụ nữ đó sinh ra” Vũ Nam Phong liếc mắt nhìn theo bóng dáng Đỗ Anh Thư, nói “Đây là do một người phụ nữ khác sinh!”

“Phụ nữ của anh đúng là nhiều thật đấy!”

“Muốn nhìn nó chút không?” ánh mắt Vũ Nam Phong đầy sự âu yếm nhìn đứa bé, hạ thấp tay xuống “Nhìn trông đáng yêu mà ngoan lắm”.

Tống Gia Tuệ nhớ tới đứa con của chính mình, hai chân cô bước tới gần Vũ Nam Phong như bị ma xui quỷ khiến. Ánh mắt bỗng chốc chỉ tập trung vào đứa bé anh ta đang bế trên tay.



Đứa bé vẫn còn rất nhỏ, hai mắt khẽ chớp chớp, không khóc cũng không quậy, liếc mắt đầy tò mò với thế giới này, đứa bé ngậm lấy tay Vũ Nam Phong, mút mút trong vô thức.

Ở tận trong đáy lòng cô đột nhiên như tan chảy ra.

“Đứa bé đáng yêu quá!” tiếng nói Tống Gia Tuệ có chút nghẹn ngào, lập tức đưa tay muốn chạm vào đứa bé “Thằng bé mấy tháng rồi?”

“Hai tháng!”

“Còn bé quá nhỉ!”

Nếu con cô vẫn còn thì chắc tầm khoảng ba tháng rồi, lớn hơn một chút so với đứa bé này.

Tống Gia Tuệ đưa một ngón tay đặt lên đôi má mềm mại của đứa bé, cảm thấy bản thân mình rất thích trẻ con rồi, không như vậy thì tại sao khi mà nhìn thấy con trai của Vũ Nam Phong lại cực kỳ muốn lại gần vuốt ve thế?

Lúc này, Lục Nhã Vy đã đẩy cửa đi xuống tầng rồi.

“Tuệ!”

“Sao điện thoại cậu gần đây cứ không liên lạc được thế?” sự chú ý của Tống Gia Tuệ bị Lục Nhã Vy thu hút, cô liền hỏi cô bạn.

“Không có gì!” Lục Nhã Vy liếc nhìn Vũ Nam Phong, nói “Vừa mới về nước chưa thích ứng với thời tiết lắm nên cảm cúm rồi, vì vậy mình mới ở nhà nghỉ ngơi”.

Tống Gia Tuệ cũng không nghĩ thêm, gật đầu rồi chỉ tay vào đứa bé rồi nói “Vy Vy, cháu cậu đáng yêu mà ngoan lắm”.

Đây là lần đầu tiên Lục Nhã Vy nhìn thấy Đỗ Anh Thư và đứa bé này, cũng có chút tò mò, cô tiến lại gần đứa bé vén khăn ra một chút rồi nhìn.

Trong lòng tự nghĩ đứa bé còn không đẹp bằng con gái cô!

Bản thân Đỗ Anh Thư cơ bản cũng không thể nào bằng bản thân mình được!

“Thì cũng thế cả, nhìn thấy non nớt mà thôi, trẻ sơ sinh thì đứa nào mà chẳng đáng yêu ngoan ngoãn?”

Tống Gia Tuệ vừa nhìn đứa bé nhẹ nhàng nói lại “Mình nhìn qua rất nhiều trẻ sơ sinh rồi, nhưng đứa bé này là đáng yêu nhất đấy!

“Chẳng qua là cậu chưa nhìn đứa bé thấy đáng yêu hơn thôi!”

“Chẳng phải!”

“Hai người cãi nhau đủ chưa?” Vũ Nam Phong lạnh lùng nói, hơi nhếch mép cười “Trước mặt tôi mà tranh luận xem con trai tôi có đáng yêu hay không à? Cái này thì liên quan gì tới hai người chứ?”

Tống Gia Tuệ đơ người ra, đúng vậy, là con của nhà người ta cơ mà, cô lo lắng cái gì chứ!

“Vậy anh có bản lĩnh thì giấu kín nó đi đừng để cho chúng tôi nhìn thấy!” Lục Nhã Vy nói không phục.

Đỗ Anh Thư lúng túng hắng giọng, sau đó muốn đón bế lấy đứa bé, nhưng Vũ Nam Phong lại nghiêng người từ chối, sắc mặt không thay đổi hỏi “Rửa tay chưa thế?”

“Em vừa rửa rồi!”



“Đi rửa thêm lần nữa đi!”

Tống Gia Tuệ cạn lời, chẳng nói thêm tiếng nào.

Lục Nhã Vy cũng không khác là bao.

[...]

Buổi trưa đến, Tống Gia Tuệ theo lẽ tự nhiên mà ở lại ăn cơm trưa.

Đỗ Anh Thư đúng là một người mẹ tốt không còn gì để nói, trước khi bế đứa

bé đi rửa tay tới ba lần, trước khi đút sữa cho con cũng đi tắm, đứa bé chỉ cần hơi ọ ẹ một tiếng là liền bế dỗ dành làm mặt cười trêu dỗ đứa bé.

Từ khi bước chân vào căn biệt thự tới lúc ăn cơm Tống Gia Tuệ không hề nghe thấy tiếng đứa bé khóc.

“Anh Phong, đã đặt tên cho nó chưa? Gọi là gì thế?”

Vũ Nam Phong không trả lời mà hỏi lại “Em thấy đặt tên gì nghe hay?”

“Con trai anh sao em có thể đặt tên được?” Tống Gia Tuệ cứ tưởng anh ta không vui, vội lắc đầu “Chỉ là em hơi tò mò nên mới hỏi thôi”.

“Khi nó vừa mới sinh ra sức khỏe không được tốt cho lắm nên mới chỉ đặt biệt danh gọi là Hảo Hảo, tên chính thức vẫn chưa đặt”.

Lục Nhã Vy cúi đầu và cơm lẩm bẩm nhếch môi chán ghét “Gọi là Vũ Cầm được rồi!”

Con trai của Vũ Cầm Thú.

Đỗ Anh Thư đang dỗ đứa bé, nghe thấy mọi người đang thảo luận nên đã đưa ra đề nghị “Ở quê em có quan niệm, đặt tên con càng không hay thì càng dễ nuôi, đứa bé vừa mới sinh ra sức khỏe yếu lại nhiều bệnh, hay là gọi nó là Cẩu Đản đi?”

"Phut!"

Lục Nhã Vy đột nhiên ngẩng đầu, thức ăn trong miệng suýt nữa phun hết cả ra ngoài, cười tới mức sắp không bịt được miệng rồi.

Tống Gia Tuệ cũng nheo chặt mày lại.

Vũ Nam Phong thì đặt bát đũa xuống, liếc nhìn Tống Gia Tuệ không có vẻ gì là tức giận, thậm chí còn cười cười “Anh cảm thấy lời đề nghị này cũng được đấy. Tuệ, em thấy thế nào?”

“Không hay, không hay tí nào cả.”

Hai hàng lông mày của Tống Gia Tuệ nheo như sắp dính lại với nhau, cái tên này thật sự khó nghe quá!

Lục Nhã Vy nhanh chóng lau sạch cơm vướng ra ở mép, cật lực phản đối “Kể cả là có dễ nuôi đi chăng nữa cũng không thể đặt tên như thế chứ? Vũ Nam Phong, đừng nói đầu óc anh bị nhồi bột nhé, lại đi tin vào mấy cái quan niệm vớ vẩn đó để nuôi con trai anh?”

Ngộ nhỡ một ngày nào đó thân thế con gái cô bị lộ ra, người khác lại chỉ vào mặt nó mà nói “Anh trai mày có phải tên là Cẩu Đản không?”

Chỉ nghĩ tới cảnh đó thôi, Lục Nhã Vy đã thấy rùng mình rồi.