An Tịch Vy vừa đi, hai cha con họ liền rơi vào im lặng, người làm việc người ngồi nhìn. Không ai nói chuyện đến ai.
Còn trong gian bếp, cô và Thẳm Sương rất hòa đồng. Vừa nấu ăn vừa trò chuyện. An Tịch Vy không nghĩ ra, một người phụ nữ đảm đang hiền hậu như Thẳm Sương, tại sao Trác Phi Vũ lại có thành kiến với bà như vậy. Phải chăng vì bà là mẹ kế.
“Con dâu, con ra gọi ba và Tiểu Vũ rửa tay dùng cơm được rồi."
“Dạ!” Cô bất giác thở dài khi nghĩ đến kế hoạch của Trác Phi Vũ. Nếu hại nhầm người, cô sẽ ray rứt cả đời mất.
Nhưng cô nào biết rằng, vì ba ta nghe Trác Chí Nam kể lại chuyện bữa trước gặp An Tịch Vy đi làm thêm ở cửa hàng, anh ta còn cố tình tặng cho họ một món quà lớn, trùng hợp Trác Chí Quân vừa trở về nước, nên bà ta đã cố tình đưa ông đến xem kịch, vì nghĩ Trác Phi Vũ nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, đến lúc đó Trác lão cũng sẽ nổi trận lôi đình, khi biết cháu dâu mà ông nhất mực yêu thương thực chất là gái lẳng lơ. Nhưng không ngờ, vẫn sóng yên biển lặng.
Bên ngoài phòng khách.
“Con mời ba rửa tay dùng cơm.”
“Được, được.” Ông bước vội vào nhà vệ sinh, đối diện với cậu con trai này, khiến ông thật sự bí bách đến sắp ngạt thở.
“Anh Phi Vũ…”
“Xong rồi à?”
“Tôi sẽ vào dọn phụ em.” Anh gấp laptop lại, vừa đứng dậy cô đã nắm chặt tay anh.
“Anh Phi Vũ…”
“Tịch Vy! Em có tin tôi không?”
Trước câu hỏi của anh, tay cô liền nới lỏng.
Một bàn ăn được bày biện thịnh soạn, nhanh chóng được dọn ra.
Bốn người đối diện nhau, nhưng mỗi người một vẻ. Vẫn là được bao trùm bởi một bầu không khí ngột ngạt.
Thắm Sương thấy vậy liền tỏ ra chu đáo. Vừa định gắp thức ăn cho anh, Trác Phi Vũ đã chặn tay trên miệng bát.
“Tôi không quen ăn dầu mỡ. Cũng không thích.”
An Tịch Vy thấy vậy liền nâng bát của mình lên nhận lấy để Thẳm Sương đỡ ngại.
“Dì đừng để bụng, dạ dày anh Phi Vũ không được tốt, nên anh ấy luôn ăn rất thanh đạm.” Cô vừa nói vừa gắp ít rau xanh cho vào bát của anh.
Thẳm Sương liền đỡ trán. “Dì vô ý quá!”
Trác Chí Quân cũng chẳng hơn gì. Vì chính ông cũng không biết điều này. “Nghe ông nội nói, ba còn nghĩ là ông con khoa trương. Nhưng quả thực con rất khéo chọn vợ. Đứa con dâu này ba thấy rất hài lòng.”
Trác Phi Vũ liền nhìn sang cô, anh không nghĩ cô còn biết cả chuyện này. “Phải! Tịch Vy rất tốt. Đặc biệt là rất thiện lương.”
“…” Nghe đến đây ông liền sượng mặt, khi nghe con trai nhấn mạnh hai từ thiện lương. Đây là con trai vẫn để tâm về cái chết của vợ cũ, hay vì sự tồn tại của đứa em trai bằng tuổi mình.
Thẳm Sương nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tươi cười niềm nở. “Để dì vào mang canh ra. Món đó thanh đạm lại giúp ấm cơ thể, chắc sẽ hợp với Tiểu Vũ.”
An Tịch Vy nghe đến đây mà tâm trạng có phần phức tạp. “Để con…”
“Để anh. Em bầu bì cứ ngồi yên ở đây." Anh đặt tay lên vai cô, khiến An Tịch Vy muốn đứng dậy cũng không dám.
Thẳm Sương liền nhìn sang Trác Chí Quân. Ông thấy vậy liền ghì tay bà ta ngồi xuống.
“Hiếm khi được con trai phục vụ. Cứ để cho nó đi!”
Bát canh lớn nóng hổi được anh mang ra, chia đều cho bốn bát con.
Anh cẩn thận khuấy đều cho nguội bớt mới đặt sang phía cô. “Cẩn thận!”
“Dạ! Con mời ba, mời dì. Anh cũng uống đi.”
Canh còn chưa vào miệng cô đã thấy buồn nôn. “Ọe… Ọe…” Cô liền che miệng chạy vội vào nhà vệ sinh.
Trác Chí Quân thấy vậy liền ngửi rồi nếm thử. “Rất ngon mà. Có vấn đề gì sao?”
Thẳm Sương vội xua tay. “Em đâu có cho gì lạ vào. Chắc do con bé nghén đó.”
Ông gật gật vì cũng nghĩ vậy.
Riêng Trác Phi Vũ vẫn ngồi ngẩn ra không nói gì. Sao tự nhiên lại nôn?
Nôn xong một trận cô mới trở ra. “Con xin lỗi! Mọi người cứ dùng tiếp đi ạ.”
“Con bị nghén từ khi nào vậy?” Thẳm Sương nghi hoặc hỏi.
“Ờm…” Cô ậm ừ nhìn anh. “Con không bị nghén, chắc tại hôm nay ăn hơi trễ nên mới vậy.”
Trác Chí Quân nghe vậy liền thở phào. “Không nghén là tốt. Ăn đi, nguội hết rồi.”
“Để anh lấy thêm canh.”
“Dạ!” An Tịch Vy vừa nâng bát lên đặt vào miệng, Trác Phi Vũ đã vờ bất cẩn ngã sang phía cô, khiến bát canh trên tay cô đổ hết ra bàn.
Hai người đối diện chưa kịp phản ứng.
An Tịch Vy đã vội đỡ lấy anh. “Anh Phi Vũ! Anh sao vậy?”
“Anh thấy đầu hơi choáng.”
“Tại sao lại vậy. Để ba lái xe đưa con đến bệnh viện.”
Cả Thẳm Sương và An Tịch Vy đều gật đầu tán đồng ý kiến của ông.
“Không cần đâu. Mấy nay công việc nhiều quá nên không ngủ được thôi. Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.”
“Anh không sao thật chứ?”
“Thật! Em dìu anh ra ghế nghỉ một chút sẽ khỏe thôi.”
Cô liền nghe theo dìu anh ra ghế.
Trác Chí Quân thấy con trai như vậy, nuốt thế nào cũng không trôi, nên chưa gì đã nối gót theo sau. Thẳm Sương nhìn bát canh trên bàn lại tỏ ra nghi hoặc. Với thủ đoạn của Trác Phi Vũ, bà nghĩ chắc chắn có vấn đề. Nhưng thức ăn là do bà ta nấu, anh căn bản không có cơ hội, vì ai cũng đều ăn kể cả anh. Chỉ có bát canh là anh mang ra, nhưng rõ ràng vừa rồi ai cũng uống. Bà thật sự không nghĩ ra, anh sẽ cho gì vào trong đó. Bà liền lấy chiếc khăn tay trong túi xách ra, thấm ít nước canh trong bát lớn và cả một ít canh bị đổ trên bàn rồi vội chạy ra theo.