Anh không nói thêm gì chỉ im lặng nhìn cô.
An Tịch Vy cũng đang nhìn anh, nhưng cô cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Tự nhiên kêu cô qua, chắc không chỉ để nhìn.
“Anh… Có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Anh tựa lưng ra ghế, ám chỉ cho cô ngồi xuống. “Xem ra, ngủ một đêm thức dậy đã tiến bộ hơn rồi.”
Cô ngồi xuống cạnh anh nhưng chẳng vui một chút nào. Đây là lời khen hay đang mỉa mai cô.
“Hôm nay ba sẽ tới.”
“Hả?” Trác Phi Vũ chưa dứt lời cô đã đứng bật dậy. “Sao, sao bất ngờ vậy?”
Anh không vội đáp lời chỉ chằm chằm nhìn cô. An Tịch Vy biết mình có hơi kích động liền ngồi lại vị trí cũ.
“Em xin lỗi! Tại em chưa từng gặp ba cho nên…” Cô ngập ngừng cũng không biết phải nói sao, chỉ là trong lòng có hơi lo lắng. Cô còn đang nghĩ, anh là muốn nhờ cô đính chính về quan hệ giữa hai người với bạn gái của anh, nhưng không ngờ…
“Em không phải lo. Hôm nay chúng ta còn có một vị khách quý. Người đó em cũng biết.”
Cô ngẫm nghĩ một lúc. “Ý anh là dì Sương sao?”
“Một bàn cờ, sẽ không có hồi kết khi thiếu đi con tiên phong.”
“Ý anh là…”
“Phải! Tôi đã sắp xếp đâu vào đó…”
An Tịch Vy nghe xong kế hoạch của anh mà trong lòng cứ thấp thỏm lo âu, tay chân cô cũng lạnh buốt theo mà run lên bần bật.
Trác Phi Vũ dịu dàng nắm lấy đôi bàn tay thon nhỏ, khi nhìn ra được sự lo lắng trong cô. “Yên tâm, em chỉ cần bình tĩnh phối hợp là được.”
“Phi Vũ, anh làm vậy liệu có mạo hiểm quá không?”
“Em không muốn?”
“Không phải. Chỉ là em sợ…”
“Không có chuyện gì hết. Thuốc tôi chuẩn bị chỉ có mang tính hàn, giúp máu huyết lưu thông. Ngoại trừ phụ nữ mang thai thời kỳ đầu, sẽ không ảnh hưởng đến ai hết.”
Cô mấp máy môi định nói gì đó lại không nói được.
“Em có thai sao?” Anh nghi hoặc hỏi thêm.
Cô liền lắc đầu khẳng định. “Tất nhiên là không rồi. Chỉ là em lo cho anh, nếu để dì Sương biết được anh gài bà ấy. Nói lại với ông nội anh sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa hôm nay còn có…”
Anh liền xoa đầu cô với nụ cười thật dịu dàng, An Tịch Vy bị hành động của anh làm khựng lại lời phía sau chưa nói. Bên ngực trái cũng không ngừng loạn lên, khiến cô càng thêm bối rối mà cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Sẽ không có chuyện gì hết. Thay vì cứ áy náy chuyện dối gạt ông nội, thì hành động trước không phải tốt hơn sao?”
Cô bất đắc dĩ gật đầu. Tuy có hơi mạo hiểm nhưng anh nói không sai. Nếu thuận lợi qua ải thì cô không phải lo chuyện cái thai nữa, ông nội và cả bà, tuy có buồn, nhưng sẽ không phải thất vọng khi phát hiện cái thai chỉ là một lời nói dối. Còn với Trác Phi Vũ cũng là một chuyện tốt. Chỉ có điều, cô không biết trong lòng anh đang toan tính điều gì.
“Tingtoong! Tingtoong!”
An Tịch Vy vừa định ra mở cửa liền bị anh giữ lại. Cô khó hiểu nhìn anh.
“Em về phòng thay đồ đi, để tôi.”
“Tingtoong! Tingtoong!"
Tiếng chuông cửa cứ không ngừng reo lên. Nghe anh nói vậy, cô nghĩ chắc là ba chồng tới, nên không hỏi thêm gì. Vì hiện tại cô đang mặc đồ ngủ, nếu cứ vậy mà gặp trưởng bối thì rất không phải phép.
“Dạ!”
Nhìn cô về đến phòng, anh mới ra mở cửa.
Đúng như anh đoán là ba anh và người phụ nữ đó.
“Chào con!”
"Chào con Tiểu Vũ!”
Hai người tiếng trước tiếng sau. Anh gật đầu, tránh cửa. “Vào nhà đi!”
Trác Chí Quân đặt mấy túi quà lên bàn. “Vừa rồi ba với dì đến Trác gia, nhưng chẳng thấy ai hết nên mới qua đây. Bà Văn với mọi người đâu hết rồi?”
“Đi chơi hết rồi.”
Thẳm Sương cũng không lấy làm lạ, vì đây cũng là một đãi ngộ của Trác gia, lâu lâu giúp việc trong nhà đều được tổ chức đi du lịch gần, không thì cũng mua sắm, nghỉ ngơi xả stress.
Vừa đặt chân vào nhà, Thẳm Sương liền ngó mắt nhìn quanh, quan sát xong một lượt, bà ta liền tỏ ra quan tâm. “Tịch Vy đâu? Sao dì không thấy con bé.”
“Phải, phải. Con dâu đâu?”
“Ở trên phòng, chắc sắp xuống rồi.”
“Thai nghén mà, ngủ được cứ để cho nó ngủ.” Bà ta tỏ ra hiểu chuyện. “Dì có mua ít đồ đến để nấu một bữa, giờ dì mang vào bếp được không?"
“Bên kia.” Nói rồi, anh quay sang phía Trác Chí Quân. “Ba cứ tự nhiên, con còn chút việc phải làm.”
Ông nhìn xuống chiếc laptop thở dài. “Con làm gì thì làm. Nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn. Lâu lâu cũng phải dành chút thời gian để nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn ba đã quan tâm.”
“Được rồi. Để ba vào bếp phụ dì một chút.”
Anh gật đầu không nói gì, tiếp tục với công việc của mình.
Rất lâu vẫn chưa thấy An Tịch Vy trở xuống, vừa định lên tìm thì cô liền xuất hiện.
“Anh Phi Vũ! Có phải ba tới không?”
“Ừm! Em làm gì lâu vậy?”
Cô lắc đầu, rồi lại nhìn quanh, định hỏi họ ở đâu thì Trác Chí Quân liền ra tới.
“Đây là con dâu sao?”
“Dạ con… Chào ba!” Cô rót cốc nước ấm lễ phép mời ông. “Con mời ba uống nước.”
“Được! Được!” Ông vội nhận lấy. "Cảm ơn con!”
“Nghe anh Phi Vũ nói, ba đến với dì. Dì ở trong bếp sao ạ?”
“Ờ, dì con đang chuẩn bị cơm trong bếp.”
Cô nhìn vào gian bếp. “Để con vào phụ dì.”
“Thôi, thôi. Con bầu bì cứ ngồi đó nghỉ đi.”
"Đều xong xuôi hết rồi. Chỉ còn nồi canh nữa là xong. Dì Sương bảo, là món cuối.”
“Không sao đâu ba. Cứ để con xuống, xem có giúp được gì không.”
“Cứ để cô ấy đi!”
Cô nhìn anh gật đầu, liền bước thẳng vào trong.
Nhìn theo bóng lưng cô mà Trác Chí Quân cứ không ngừng tỏ ra hài lòng. Không những lễ phép còn rất xinh đẹp.