Đỉnh Lưu Thế Thân

Chương 9: *




"Cùng nhau ăn cơm"

Editor: CO6TINY

——Nếu ngày nào đó tôi vô tình nói ra tôi yêu người, có lẽ là thật cũng chưa biết chừng...Người ấy không tin tôi, có lẽ không đâu, nếu người ấy tin rồi, vậy xin người cũng yêu tôi được chứ.

Thời tiết dạo này lành lạnh, ban đêm gió thổi hiu hiu. Vào mùa này, ngày đặc biệt long trọng của trường cũng sắp cận kề, chính là ngày thành lập trường, cũng là lễ kỷ niệm. Ngày mai là đến lễ, chủ nhiệm lớp căn dặn học sinh nào cũng phải tham gia tiệc tối, trong lúc đó không ai được phép rời đi. Dương Văn Húc mỗi tối đều phải về nhà, không giống như học sinh ở trọ lại trường phải tự học tối, cái này khiến cậu có hơi buồn rầu, dù sao từ nhỏ đến giờ, cậu chưa từng có thói quen đi chơi vào ban đêm, cô nói rồi, cô còn bảo cậu quen nhiều bạn hơn, thầm chán nản trong lòng, cậu không thích kết bạn, chỉ thích nằm trên giường đọc những cuốn sách mình thích thôi.

Mặt trời lặn lưng chừng núi, nhiệt độ bắt đầu thấp dần, trong không khí đọng lại một ít sương mù mơ hồ. Khuôn viên trường trống trải, Dương Văn Húc buồn bực đi trên hành lang, không lâu sau có người ở đằng sau gọi cậu.

"Này! Tôi nghe nói có kha khá hoạt động mới được thêm vào trong lễ kỷ niệm trường đấy!" Tưởng Đông Hiểu đẩy xe đạp, theo phía sau Dương Văn Húc.

Dương Văn Húc không cần nhìn lại cũng biết là ai, cũng không biết từ khi nào, hầu như ngày nào tan học người này cũng ở đằng sau í ới gọi cậu, ban đầu cậu cũng không để ý tới cậu ta, nhưng cậu ta vẫn nằng nặc theo sau cậu, từ từ cũng quen dần.

"Ừ." Dương Văn Húc đáp.

"Cậu có định tham gia không?"

"Không biết."

"Này! Có muốn ngồi yên sau không, tôi chở cậu về."

"Không cần."

Tưởng Đông Hiểu cũng không lái xe đạp nữa, chậm rãi dắt xe đi song song với Dương Văn Húc. Cứ thế, thời gian dường như cũng thong dong đi hẳn. Tưởng Tưởng Đông Hiểu dần nhận ra Dương Văn Húc không phải suốt ngày đều không mở miệng, đôi khi còn trò chuyện đôi ba câu với Tưởng Đông Hiểu, thậm chí có lúc còn lấy điện thoại ra bảo cậu đang chụp cảnh hoàng hôn, đám mây, đèn đường, lúc đang nói đến chuyện cười nào đó trên mặt còn lộ ra ý cười, cái này có được coi là đang mở lòng ra với cậu không? Có lẽ mình thật sự có thể thay đổi cậu ấy đúng chứ, cậu ấy rốt cuộc là người thế nào, cậu muốn biết.

"Văn Húc, cậu có chị gái không? Trong nhà có mấy anh chị em..."

"Không có." Dương Văn Húc ngắt lời cậu.

"Ách... Vậy sau khi về nhà cậu làm gì, đừng bảo lúc nào cũng đọc sách tham khảo đấy nhé?" Tưởng Đông Hiểu tiếp tục hỏi.

"Không có."

"Cái đó......"

Dương Văn Húc không kiên nhẫn quay đầu nhìn người bên cạnh, nghi ngờ nhìn Tưởng Đông Hiểu, thầm nghĩ người này đang tra hộ khẩu đấy à.

Tưởng Đông Hiểu cười hì hì nói, "Không có gì, tôi chỉ muốn hiểu cậu hơn thôi."

"Tôi không có gì để hiểu hết." Dương Văn Húc dứt lời, cất bước đi tiếp.

Nhìn sau ót người kia, Tưởng Đông Hiểu suy nghĩ vẩn vơ, hay là bỏ đi, người này không phải cái dạng yêu cô độc bình thường đâu, trời ạ, con cũng cố hết sức rồi, tích cho con chút đức đi.

Chuông điện thoại bỗng vang lên, Tưởng Đông Hiểu sờ vào túi quần, lấy điện thoại ra xem thử, không phải của mình, nhìn Dương Văn Húc đang nghe điện thoại. Ừm à đại khái vài câu liền cúp máy, Tưởng Đông Hiểu hỏi: "Người trong nhà cậu?" Aiz~ Nhìn đi, còn không phải đang tra hộ khẩu nhà cậu à? Dương Văn Húc nói "ừm", sau đó Tưởng Đông Hiểu lại hỏi, "Mẹ cậu?"

"Cô tôi." Nhìn ánh mắt thăm dò của Tưởng Đông Hiểu, Dương Văn Húc nói tiếp: "Cô với bảo mẫu không có ở nhà, bảo tôi tự vào tủ lạnh tìm đồ ăn trước."

"Ồ ~ Như thế à." Nhìn thấy sắp đến ngã tư về nhà, Tưởng Đông Hiểu đột nhiên nói: "Thế này nhé, đến nhà tôi đi, tôi nấu cho cậu."

"Không cần đâu."

"Gì mà không cần chứ, đi thôi nào. Bạn bè với nhau còn khách sáo cái gì!" Tưởng Đông Hiểu nhiệt tình đẩy vai Dương Văn Húc đi về phía nhà mình. Tưởng Đông Hiểu không biết đã nói bao lần đừng khách sáo rồi, còn dẫn cậu vào nhà mình. Về đến nhà, mẹ Tưởng còn chưa về, chắc bà vẫn đang bán cá ở chợ, xem chừng tối nay phải tự nấu ăn rồi.

Dương Văn Húc yên lặng nhìn bài trí trong nhà, vật dụng đều là đồ thông thường mua ở chợ, rất nhiều thứ nằm rải rác linh tinh khắp các góc tường, nhưng sàn nhà được lau rất sạch.

"Ngồi đi, đừng đứng ngây ngốc ở đó." Tưởng Đông Hiểu kéo ghế bên dưới bàn ăn ra, đặt sau lưng Dương Văn Húc. "Tôi đi nấu cơm đây, cậu đợi chút, tôi nấu rất nhanh." Tưởng Đông Hiểu đặt túi đeo chéo xuống, đi vào nhà bếp. Dương Văn Húc ngồi trên ghế, cảm thấy rất mất tự nhiên, đây là lần đầu cậu đến nhà bạn học. Cậu bèn bước theo vào nhà bếp, thấy Tưởng Đông Hiểu thuần thục xử lí đồ ăn, chính mình nhìn đến ngơ người cũng không biết.

"Cậu thích ăn món gì?" Tưởng Đông Hiểu hỏi.

"Sao cũng được."

"Hồi trưa mẹ tôi mua đồ bỏ vào tủ lạnh rồi, tối nay chúng ta ăn trứng xào cà chua, còn có cá... Chỉ có vậy thôi, hy vọng cậu không chê."

"Không đâu." Dương Văn Húc nhìn Tưởng Đông Hiểu bận rộn, bỗng thấy hơi ngại, "Cần tôi phụ không?"

"Không... cần chứ cần chứ, cậu qua đây đi, có biết làm không?"

Dương Văn Húc do dự nói: "Rửa rau, tôi biết." Nghĩ đến chính mình không biết nấu ăn, mặt Dương Văn Húc đỏ hầm hập.

"Được quá còn gì nữa, đến đây đi! Cùng nấu nhé, hahah​​~" Tưởng Đông Hiểu hào hứng nói, đưa đồ ăn cho Dương Văn Húc, Dương Văn Húc nhận lấy, đến bồn nước rửa sạch đất bám trên đó.

Bận rộn trong bếp một hồi, cơm tối cuối cùng cũng xong. Hai người ngồi vào bàn ăn, nhìn đồ ăn nóng hôi hổi trước mặt, Dương Văn Húc tràn đầy cảm giác thành công, không khỏi nở một nụ cười mãn nguyện, Tưởng Đông Hiểu trong lòng rất vui khi thấy Dương Văn Húc thay đổi, sau đó biết Dương Văn Húc không biết nấu ăn, còn đặc biệt dạy cho Dương Văn Húc, bảo cậu giúp nấu cơm xào rau theo chỉ dẫn của mình.

"Nào, mau ăn đi, nếu không nguội rồi sẽ không ngon đâu." Tưởng Đông Hiểu gắp một miếng cá lớn bỏ vào bát Dương Văn Húc.

"Cậu, người nhà cậu đâu, không đợi họ về ăn sao?" Mặt Dương Văn Húc có chút đỏ.

"Trong nhà chỉ có mẹ tôi thôi, bà ấy bán cá ở chợ, tôi đã để phần cho mẹ rồi, cậu cứ ăn đi." Tưởng Đông Hiểu xới cơm, ăn từng ngụm lớn như bình thường, Dương Văn Húc cũng không khách sáo nữa, cầm đũa chậm rãi dùng cơm, nhìn rất từ tốn nhã nhặn.

"Uhm uhm, ngon lắm, cậu khéo tay đấy chứ." Tưởng Đông Hiểu cười nói.

"Làm gì đến mức đấy, đều nhờ cậu dạy tôi hết." Dương Văn Húc cũng cười.

"Hahah, người nấu là cậu mà!"

"Nào có..."

...

Tối, nhà nào nhà nấy đều sáng đèn. Tưởng Đông Hiểu chở Dương Văn Húc chạy nhanh qua con đường rợp bóng cây, đến trước cổng nhà, Dương Văn Húc ngồi yên sau đi xuống.

"Bái bai, mai gặp." Tưởng Đông Hiểu cười nói.

"Ừm."

Ở cửa sổ phòng khách, người phụ nữ len lén nhìn hết ráo một màn này, thầm vui mừng trong lòng, thấy cậu bước vào nhà, còn cong cong mắt nói: "Aiya, Tiểu Húc, vui thế kia à, cháu đi đâu chơi thế?"

"Nhà bạn học ạ."

"Ồ, nhà bạn cháu ở gần đây sao?"

"..." Dương Văn Húc bất đắc dĩ nhìn người phụ nữ.

"Rồi rồi. Cô không hỏi nữa, mau tới ăn cơm đi."

"Cháu ăn rồi."

"Ăn ở đâu..."

Không để ý đến người phụ nữ nữa, Dương Văn Húc bước nhanh lên lầu.

Editor: CO6TINY