Đỉnh Lưu Thế Thân

Chương 8: *




"Lập đông"

Editor: CO6TINY

Nếu như, một tia sáng có thể thắp lên đêm tối trong tôi, tôi hy vọng mình có thể vô tư ngủ say như một đứa trẻ;

Nếu như, một chùm sáng có thể xuyên qua cửa sổ trong tôi, tôi hy vọng đầu óc mình có thể trống rỗng như một tờ giấy trắng;

Nếu như, người đó bước vào thế giới của tôi, tôi hi vọng lúc rời đi người đó hãy cứ lặng lẽ;

Nếu như, người thật sự muốn rởi đi, xin nhớ nói cho tôi...

"Tiểu Húc! Sao áo quần của cháu ướt sũng vậy? Mặt cháu làm sao thế này!" Về đến nhà, cô nhìn chằm chằm vào mặt Dương Văn Húc vội vàng hỏi.

"... Không sao đâu ạ." Dương Văn Húc cười nhẹ, nói: "Chỉ là... đánh nhau với người khác."

"A?! Sao cháu lại đánh nhau với người ta! Có bị thương chỗ nào không, đưa cô xem thử." Người phụ nữ kinh ngạc trừng to mắt, tìm tới tìm lui trên người Dương Văn Húc.

"Không bị thương." Dương Văn Húc cười nói.

"Này ~ Cháu vui cái gì hả?"

"Không... à chíu!"

"Xem cháu đi này, còn không mau thay đồ ra, cảm thì làm sao! Đừng đừng, đi tắm nước nóng trước đi." Người phụ nữ đẩy cánh tay Dương Văn Húc, vội vã gọi bảo mẫu đưa quần áo đã hong khô xong tới phòng cậu.

Nằm trong làn nước ấm, Dương Văn Húc thoải mái thở một hơi, nhớ lại trận đánh ban nãy trong lòng còn rất phấn khích, không biết chính mình lúc đó cớ gì lại xông qua, còn túm lấy quần áo của Lưu Tư Ân điên cuồng đấm cậu ta tới tấp, có lẽ ảnh hưởng từ Tưởng Đông Hiểu, cậu muốn trở thành một người như Tưởng Đông Hiểu, dũng cảm làm những gì mình muốn, không mặc cảm trốn chui trốn nhủi đằng sau những thiếu hụt xấu xí kia, một mình đau khổ hèn nhát nữa...

Lập đông tới, gió bắc lành lạnh thổi tới, nam sinh đạp xe lướt qua ánh nắng dịu dàng, mang theo hương vị của nắng phóng vào khuôn viên trường. Tưởng Đông Hiểu thở dốc bước vội vào lớp, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua chỗ ngồi của Dương Văn Húc, thấy Dương Văn Húc đang cúi đầu chăm chú viết gì đó, liền ngồi vào chỗ của mình, sau đó nói chuyện rôm rã với Triệu Minh cùng bàn. Về chuyện xảy ra đêm qua, Triệu Minh đuổi cùng diệt tận dò hỏi Tưởng Đông Hiểu rốt cuộc có chuyện gì, sau đó kinh ngạc nhìn qua Dương Văn Húc, cái con người máu lạnh đó cũng biết giúp người khác đánh nhau. Chuyện này gần như cả trường đều biết, ngay khi kết thúc bài thể dục sáng, radio vang lên, trưởng khoa thông báo cảnh cáo nghiêm khắc ba người Tưởng Đông Hiểu, Dương Văn Húc còn có Lưu Tư Ân. Sau khi trở lại phòng học, đối mặt với ánh mắt của mọi người, tâm trạng Tưởng Đông Hiểu không hề bị ảnh hưởng, mà Dương Văn Húc như kiểu chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, không hề mảy may dao động.

Lại thêm một ngày nhàm chán nhạt nhẽo nữa trôi qua, năm cuối cấp trừ ôn tập chỉ có ôn tập sấp mặt, có lúc một đề ấy thôi không biết giảng tới giảng lui biết bao lần, đương nhiên là lo cho những học sinh kém hơn, nhưng với những ai có thành tích tốt mà nói, chương trình học này cứ như một loại tra tấn. Chiều, Tưởng Đông Hiểu đi bộ đến nhà xe, có chút mệt mỏi dắt xe ra, bỗng nhìn thấy Dương Văn Húc từ siêu thị nhỏ đi ra, cậu gọi với qua: "Này! Muốn về cùng không"

Dương Văn Húc nhìn về phía nhà xe, thấy Tưởng Đông Hiểu đang dắt xe ra, cậu lắc lắc đầu không nói gì quay người đi, Tưởng Đông Hiểu đẩy xe theo sau.

Con phố nhỏ trong ánh chiều tà, những đám mây màu cam thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau hai bóng người dần dần mất hút, đèn bên đường cũng bắt đầu sáng lên. Tưởng Đông Hiểu đã hơi quen với sự im lặng suốt cả một đường của người bên cạnh, không gian im ắng bao trùm cả hai dường như dần trở thành loại ăn ý ngầm nào đó.

"Đẹp thật..."

Nghe thấy người bên cạnh nói chuyện, Tưởng Đông Hiểu nhìn Dương Văn Húc, phát hiện cậu thong thả lấy di động từ trong ba lô màu đen ra, nhìn về phương xa, hình ảnh đằng xa là một đám mây lớn màu cam nhạt trải rộng một nửa bầu trời, bên dưới là ánh đèn đường rực rỡ... Dương Văn Húc cất điện thoại, đột nhiên ho khan, sắc mặt có chút đỏ bừng, chắc không phải bị cảm đấy chứ, nghĩ thế Tưởng Đông Hiểu bèn duỗi tay sờ lên trán người kia.

"Nóng quá!" Tưởng Đông Hiểu còn chưa nói xong đã bị Dương Văn Húc chộp lấy tay.

"Này, hình như cậu bị cảm rồi ấy, trán nóng quá." Tưởng Đông Hiểu nói.

"..." Dương Văn Húc không lên tiếng, quay người tiếp tục đi về trước.

Đang đi, Dương Văn Húc phát hiện Tưởng Đông Hiểu không theo sau mình, cậu cũng không quay đầu lại tiếp tục đi thẳng về trước, như thể chưa từng có ai đi cùng mình nãy giờ. Lúc đang đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư tiếp theo, balo sau lưng bị người kéo ra, sau đó nhanh chóng nhét gì đó vào trong, Dương Văn Húc cảnh giác quay lại, không ngờ lại là Tưởng Đông Hiểu, Tưởng Đông Hiểu sờ mũi, cười nhẹ nói: "Cái kia...bên trong đều là thuốc cảm, lúc nãy đi ngang qua tiệm thuốc mua đó. Bệnh cảm của cậu trở nặng rồi đấy, về nhà nhớ uống thuốc." Nói xong cũng không đợi Dương Văn Húc nói gì đã phóng xe đi, chạy sang hướng ngược lại.

Dương Văn Húc yên lặng nhìn bóng lưng người đang đi xa dần kia, sau đó cúi đầu mở ba lô ra xem, nhìn thấy một cái túi nhựa màu đỏ, có thể mơ hồ nhìn thấy tên thuốc bên trong túi nhựa trong suốt đó... Kiểm tra kĩ balo đã kéo lại xong mới cất bước đi tiếp...Trên đường đi, Tưởng Đông Hiểu nhìn những đám mây xa xa đang trôi chập chờn về nhà kia, trên mặt đột nhiên có chút nóng rực, chẳng lẽ cậu cũng bị cảm rồi? Heheh~ Mặc kệ chứ, dù gì cũng tới nhà rồi, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc no nê, sáng hôm sau sẽ lại là ngày tốt lành!

Editor: CO6TINY