Định Chế Hạnh Phúc

Chương 6




Edit: Mụi

Tễ Hàm ở tầng 13 của Hoa Tư Quốc Tế, mặc dù đã sớm biết anh là người có tiền nhưng khi Đường Tuyền đặt chân vào nơi này, vẫn là bị bất ngờ không nhỏ.

Căn nhà khoảng hơn 500m2, lấy ba màu xanh, đen, trắng làm chủ đạo. Nhà rất lớn, hai căn nhà được làm thông nhau, chỉ là hình như căn nhà này quá mức yên tĩnh. Bày trí trong nhà cũng rất thoáng, rộng rãi phù hợp để xe lăn di chuyển. Sàn nhà không dùng gạch men mà hoàn toàn được lót bằng gỗ.

Liếc nhìn về phía cửa sổ sát đất, nơi đó đặt một cây đàn dương cầm màu trắng.

Anh cũng biết chơi dương cầm?

Gần như là tất cả đồ vật trong nhà đều được sửa chữa thấp lại, điều này cũng rất rõ ràng, hiển nhiên là để cho anh dễ dàng hơn. Khi anh ở một mình sẽ không cần lệ thuộc vào sự giúp đỡ của người khác, mà bản thân mình có thể tự làm chuyện mình muốn.

Đường Tuyền giúp Tễ Hàm đổi xe lăn, cô phát hiện, bây giờ anh đã không còn kháng cự sự giúp đỡ của mình nữa, giống như lúc nãy xuống xe, anh cũng không cự tuyệt cô đỡ anh. Đây có được coi như là thành công bước đầu tiên để bước vào cánh cửa lòng của người đàn ông này không?

“Em muốn đi rửa tay.” Rửa tay là thói quen không thể thiếu của Đường Tuyền.

Kiều Tễ Hàm chỉ tay về phía dãy phòng dành cho khách, “Em dùng nhà vệ sinh phòng khách đi, anh cũng cần dùng nhà vệ sinh.” Đa số thời gian anh đều có thể đi vệ sinh như người bình thường, đây là thành quả của nhiều năm tập luyện mà có.

Đẩy cửa bước vào phòng ngủ, Đường Tuyền thấy được căn phòng này mang phong cách châu Âu. Một chiếc giường bằng gỗ lớn, bốn góc là bốn cây cột, phía trên đầu là một dải voan trắng tuyết có thêu hình một dàn nho, trải dài xuống đất, trông rất lãng mạn.

Rửa tay xong, Đường Tuyền không dùng khăn giấy lau tay mà lại dùng chiếc khăn lông thêu hình chùm nho để lau khô nước, sau đó mới chuẩn bị ra ngoài tìm Tễ Hàm.

Vừa bước vào phòng ngủ chính, Đường Tuyền liền nghĩ ngay đến ánh mắt u buồn của chủ nhân căn phòng này, màu xanh này quả nhiên rất phù hợp với phong cách của anh.

“Có muốn uống gì không?” Tễ Hàm vừa cởi xong áo comple, chỉ mặc áo sơ mi mỉm cười đến trước mặt Đường Tuyền. Khi ở nhà sử dụng xe lăn, Tễ Hàm không mang theo bao tay, xem ra anh cũng giống như cô, là một người ưa sạch sẽ nha.

“Sữa bò.” Đường Tuyền không khách khí trả lời, đặt mông ngồi xuống sofa, chờ “người tàn tật” nào đó phục vụ.

Tất cả mọi đồ dùng trong phòng, từ giường, tủ tivi đều giống như những thứ ngoài phòng khách kia, rất thấp, điều này tạo nên sự trống trải cho phần trên cùng, vì thế những phần trống đó được lắp đầy bằng những bức tranh phong cảnh cực lớn.

Nhìn bắp chân thon dài trắng nõn đung đưa trước mặt, Kiều Tễ Hàm liền vội vàng xoay người đẩy xe lăn đi lấy sữa bò.

“Hình này là do anh tự chụp?” Nhớ tới những cuốn sách lúc trước anh mua, Đường Tuyền ở sau lưng thuận miệng hỏi anh một câu.

“Ừ.” Thanh âm nhẹ nhàng từ xa nhẹ nhàng truyền đến.

Thật sự do anh tự chụp sao? Đường Tuyền tin tưởng là như vậy, bởi vì khi ở cùng một chỗ, anh mang đến cho cô một hơi thở của sự nghệ thuật, cho dù là hành động, lời nói cho đến khí chất, đều là loại cao quý, thanh nhã.

“Bây giờ đã là 9 giờ, uống sữa xong không phải là đi ngủ liền chứ?” Tễ Hàm ôn hòa hỏi cô.

“Không biết, em uống sữa luôn không phân biệt thời gian.”

“Rất thích uống?”

“Ừ.” Do uống sữa nên trên môi Đường Tuyền xuất hiện một vòng trắng, Kiều Tễ Hàm nhìn thấy lại có một loại xúc động muốn hôn cô.

“Không trách được tại sao em lại cao như vậy.” Anh rất muốn thực hiện, nhưng hiện tại anh đang ngồi trên xe lăn, cho dù là khoảng cách gần nhất, hai người cũng chỉ có thể đụng đầu gối nhau. Vì vậy, Kiều Tễ Hàm bắt đầu vươn tay ôm Đường Tuyền, muốn cho cô ngồi trên đùi của mình.

Đường Tuyền rất biết phối hợp ngồi lên đùi anh, “Có khi nào đè hư bọn nó hay không?” Cũng không biết chân anh còn cảm giác được bao nhiêu.

“Không phải em đã biết rồi sao, anh không cảm giác được.” Trong đôi mắt ưu buồn của anh mang theo tí nghiền ngẫm.

Tứ chi dây dưa, thân thể hai người dán chặt vào nhau.

Cả hai thật tự nhiên trao nhau nụ hôn mãnh liệt, Tễ Hàm thì thâm tình, Đường Tuyền lại chăm chú.

Đường Tuyền nhẹ nhàng hôn môi của Tễ Hàm, khéo léo hấp dẫn đầu lưỡi của anh, cố gắng phối hợp cùng Tễ Hàm dù không lưu loát nhưng rất ôn nhu, để mặc cho bàn tay của anh sờ tới sờ lui trên thân thể mình. Nếu như đây là bạn trai cũ của cô – Alex, cô sẽ cố tình giả vờ từ chối, như vậy sẽ càng gia tăng thêm sự thú vị giữa hai người. Nhưng cô biết, Tễ Hàm cùng người khác không giống nhau, anh là bị tê liệt, hơn nửa người dưới không có cảm giác, cũng không cách nào cảm nhận sự mềm mại của người đang ngồi trên mình, vì vậy chỉ có thể dùng các giác quan khác như thị giác, thính giác, vị giác để tìm hiểu đối phương.

Do đặc thù thân thể của Kiều Tễ Hàm không thể động, chỉ có thể dựa vào người khác làm gia tăng hứng thú của anh, nhưng như vậy cũng không hẳn là thành công. Bởi vì những bệnh nhân tê liệt chức năng thân thể đều có chướng ngại, hiển nhiên thân thể của Tễ Hàm cũng không thể nào thoát khỏi chuyện này.

Có lẽ vì điểm này, cho nên cô mới có thể táo bạo mà theo anh về nhà, bước vào căn phòng này. Có phải cô là thiên sứ, tối nay đến nhân gian để cứu vớt mọi người trên thế gian?

Cả hai người đều mê muội vì thân thể đối phương, ai ai cũng có chút tình mê ý loạn.

Cho đến khi Kiều Tễ Hàm xé bỏ lễ phục của Đường Tuyền ra, để cho cơ thể cô trần trụi dựa trên trước ngực anh, nhìn cô gái bị mình hôn đến thở hổn hển gác đầu trên vai, Tễ Hàm lặng lẽ đưa tay sờ xuống nơi mình không có cảm giác, nơi đó vẫn yên tĩnh như trước, không lấy một tia phản ứng, sau đó nặng nề thở dài một cái, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Tuyền, qua loa hôn lên mái tóc dài của cô.

“Anh từng thử qua rất nhiều người, nhưng đều không được.” Ngay lúc này anh không thể nhìn thấy mặt cô nên mới có dũng khí nói ra lời này. “Anh nghĩ người tàn phế như anh dọa đến em rồi, xin lỗi.”

Trong lòng cô lúc này cũng có rất nhiều vấn đề chồng chất, nhưng cái gì cô cũng không muốn nói, chỉ muốn làm một chuyện duy nhất, chính là thật yêu anh. Cho nên lúc nãy mới nằm bất động trên vai anh, mãi đến khi anh nói ra câu ấy, cô có hơi mất hứng nói, “Anh không phải là người tàn phế, anh có thể làm được.” Đường Tuyền là một sinh viên ưu tú của trường y, cô xem xét lại các phương diện, 74-99% người mắc bệnh tê liệt nửa người có thể làm ~~~, Đường Tuyền đối với con số này rất ấn tượng.

Mà từ trước đến giờ, đối với bản thân mình cô luôn rất tự tin.

Vì vậy cô đem đôi chân dài của mình duỗi thẳng ra, nhẹ nhàng đứng trước mặt anh, nội y màu trắng cùng vóc dáng hoàn hảo hoàn toàn lộ rõ trước mặt anh. Cô từ từ khom người, đem một tay khoác lên tay vịn xe lăn, một tay khác đặt ở sau lưng, ngẩng đầu nheo mắt lại mỉm cười với anh.

“Tách.” Thanh âm chợt vang vọng trong căn phòng yên tĩnh làm cho lòng Tễ Hàm khẽ run lên.

Đường Tuyền mở móc khóa áo ngực ra, để lộ ra đôi gò bồng tròn trịa, tóc dà xõa xuống làm nơi đó như ẩn như hiện, phá lệ mê người. “Tễ Hàm, giúp em được không.” Cô hướng về phía anh dang tay, cầu xin anh giúp mình tháo chiếc áo ngực xuống.

Mắt dài hơi híp lại, hô hấp của Kiều Tễ Hàm vô thức dừng lại để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Anh không giúp cô mở áo ngực, mà dùng cánh tay thon dài của mình kéo cô lại trên người, thô bạo gặm môi của cô, từ từ xuống đến xương quai xanh, sau đó là đến đôi gò bồng hồng hào kia.

Đường Tuyền cảm giác mình như bị đôi môi lành lạnh kia hôn đến nỗi mất trí, cảm thấy nơi nào đó trong thân thể như bị đôi môi này đốt cháy, không còn như xưa nữa. Toàn thân nơi nào cũng đang phát run, hai tay vòng trên cổ bắt đầu giật hết những chiếc nút trên áo của anh, đúng vậy, tất cả chiếc nút đều được Đường Tuyền gấp gáp dùng sức để giật xuống.

Hai người cũng không nhớ làm cách nào đem Kiều Tễ Hàm chuyển từ xe lăn lên giường, bọn họ ngã nhào trên giường lớn, liều mạng hôn đối phương.

Những ham muốn của cơ thể từ từ tỉnh lại, nó đến nhanh chóng mà kịch liệt làm cho người ta không cách nào khống chế, dĩ nhiên hai vị nào đó cũng không hề muốn khống chế thân thể hay tình cảm của chính mình. Để cho bản năng dẫn dắt, tay trong tay, từng bước đi về phía thiên đường.

Do từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục nước ngoài nên Đường Tuyền biết rõ, tính cách của Kiều Tễ Hàm không phải xấu xí làm người khác khó chịu, ngược lại, nó như trở thành một cây cầu nối cho chuyện tình cảm giữa hai người.

Loại cảm giác ham muốn này dấy lên làm cho Kiều Tễ Hàm có cảm giác bản thân mình trọn vẹn, anh muốn đem cô ôm thật chặt, thật chặt, từ từ đem cô khảm vào trong người, mãi mãi không bao giờ rời ra.

Anh biết rõ một điều, giờ khắc này anh đã rất yêu, rất yêu cô gái trước mặt này, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đôi bàn tay mềm mại chạy dài khắp trên từng tấc thịt nhẵn nhụi. Kỹ xảo hôn của Đường Tuyền cũng không tệ, do vậy, cô cúi xuống người anh, để tất cả những nụ hôn rơi xuống phần phía trên cây xương sườn thứ ba trở lên của anh, đó là những nơi anh có cảm giác, cô hôn rất chăm chú, làm cho cả người Tễ Hàm phát run, hô hấp ngày càng nặng nề, hưng phấn ngâm lên thành tiếng.

“Lên đi, bảo bối.” Tay sờ xuống vườn hoa ấm áp đã sớm ướt át của Đường Tuyền, Kiều Tễ Hàm cảm thấy tim của anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thân thể Đường Tuyền dường như bị đốt cháy, cảm giác nóng rực làm cho thân thể cô khó chịu, giờ phút này nếu như Tễ Hàm thật sự không được, cô sợ bản thân mình sẽ gây ra án mạng mất.

“Kiss me.” Đường Tuyền phả hơi nóng vào lỗ tai của anh, Tễ Hàm cảm thấy trong lòng mình như có thứ gì đó bắt đầu sụp đổ.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, thời điểm hai người cảm giác mình bị hành hạ sắp chết thì rốt cuộc tiểu Hàm cũng chầm chậm tiến vào trong thân thể ấm áp của Đường Tuyền, trong nháy mắt, Tễ Hàm có thể cảm thấy được một cảm xúc truyền đến rất rõ ràng.

Tựa hồ như tất cả nguyện vọng đều đuộc thỏa mãn, cảm giác như có được toàn bộ thể giới.

(Dạo này bận học quạ, bỏ bê anh mấy tháng rồi các bác ạ ToT tui cần động lực siêng năng!!! Làm thế nào để siêng bh ToT)