Định Chế Hạnh Phúc

Chương 5




Edit: Mụi

Beta: Đường-Cu-Li

Đường Tuyền không thể nhìn nổi cảnh tượng này nữa, cô ngồi xổm xuống, trực tiếp cầm chân của anh, chuẩn bị giúp anh mang giày. Tay của cô vừa chạm đến chân mình anh liền phát hiện, bình thường chân của anh mang một loại giá chỉnh hình, dùng cho chân của bệnh nhân bị tê liệt, phòng ngừa chân biến dạng rũ xuống sau khi bị co rút.

Có rất nhiều bệnh nhân đối với loại giả chỉnh hình này vừa yêu lại vừa hận. Yêu là vì nó có thể làm cho chân người bệnh giữ được hình dáng lúc ban đầu, cản trở lưng và chân không bị cong, rũ xuống; còn hận là do ngoài tác dụng giữ cho chân có hình dạng như lúc ban đầu, nó không có bất cứ tác dụng nào nữa. Thậm chí sử dụng nhiều nó còn mang lại nhiều phiền toái cho người đang sử dụng, chẳng hạn như sưng tấy, đau đớn.

Không trách được ban nãy cô nhìn chân anh để trên giường cũng không cảm thấy có gì khác lạ, bởi vì cô không nhìn thấy chân anh bị biến dạng rũ xuống như những bệnh nhân liệt nửa người khác. Chắc hẳn anh luôn mang nó, đúng là một người sĩ diện.

"Đừng đụng vào tôi." Giọng nói không lớn, mang theo sự lạnh lùng, tràn đầy uy nghiêm.

"Đụng anh anh có cảm giác được sao? Tiếp nhận sự trợ giúp của người khác khó như vậy?" Đường Tuyền không nói quanh co, người đàn ông này rất khó chịu lại còn nhỏ mọn, còn nhớ rõ chuyện lần trước ở bãi đậu xe như vậy, bản thân đã không thể mang giày, lại từ chối sự giúp đỡ của cô.

Thật ra cô thích nhìn anh thấy phản ứng như vậy, có sức sống hơn rất nhiều, ít nhất còn biết tức giận. "Vậy thì anh tạm chợp mắt một chút, rất nhanh sẽ xong thôi." Đương Tuyền vừa dứt lời, Kiều Tễ Hàm thiếu chút nữa bị cô làm tức đến hộc máu.

Kiều Tễ Hàm dĩ nhiên không thể ngủ, nhìn mười đầu ngón tay tinh tế của cô nhẹ nhàng nâng lòng bàn chân gầy yếu, một tay cầm chếc giày da bóng loáng, chuẩn bị mang vào cho anh, nháy mắt đáy lòng Kiều Tễ Hàm như nổi lên một sự sôi trào mãnh liệt đến kì lạ, một tay chống xuống mặt bàn, một tay vịn vào vai Đường Tuyền, cúi người hôn cô.

Đường Tuyền đang trong tư thế ngồi xổm trước mặt Kiều Tễ Hàm, mà anh lại là bệnh nhân bị tổn thương cột sống T2, không còn khả năng tự giữ cân bằng khi ngồi, nói cách khác nếu không có chỗ dựa, anh không thể tự mình ngồi thẳng được, cho nên đối với chuyện cúi người xuống như vậy là một việc làm rất nguy hiểm.

Đợi đến lúc Đường Tuyền ý thức được tay anh đặt trên bả vai mình là do muốn giữ vững thăng bằng để hôn cô, hết thảy đã không còn kịp nữa rồi. Mùi nước hoa Givenchy nhẹ nhàng xông vào mũi, đôi môi bất ngờ bị Kiều Tễ Hàm chiếm hữu. Cô mở to mắt nhìn anh đang nhắm hai mắt lại, đang triền miên, chăm chú hôn cô. Vầng trán cao, sống mũi thẳng tắp nhu hòa, làn mi run nhẹ tiết lộ tâm trạng thấp thỏm của anh.

Đây là nụ hôn mà cả hai đã mong đợi từ lâu, vậy còn chần chừ điều gì?

Đôi tay nhỏ bé sớm đã buông lỏng chân anh, ném luôn cả chiếc giày trong tay, trong vô thức cánh tay kia đã ôm lấy thắt lưng gầy yếu, cứng ngắc, tham lam hít lấy mùi hương trong trẻo chỉ thuộc về anh.

Nụ hôn như kéo dài cả một thế kỉ, đợi đến khi Đường Tuyền không thở nổi, Kiều Tễ Hàm đột nhiên cảm thấy phổi như thiếu dưỡng khí rất nhiều. Hai môi vừa tách ra tạo một khoảng cách nhỏ, Đường Tuyền thật sự không muốn. Tại sao một cái hôn chăm chú đẹp đẽ như vậy đang diễn ra lại đột ngột dừng lại?

"Tễ Hàm." Đường Tuyền tự nhiên gọi tên của anh, giống như trong lòng đã thốt lên cái tên ấy rất nhiều lần, tay nhỏ bé dùng sức ôm lấy thân thể gầy yếu của anh. Đường Tuyền cảm thấy Kiều Tễ Hàm rất phối hợp, đem thân thể mình hướng về phía cô, nhưng hình như có hơi nhanh?

"Tuyền..." Kiều Tễ Hàm là muốn nói "Anh không ngồi vững được." nhưng đã không còn kịp nữa. Cả người vô lực ngã vào người Đường Tuyền, Đường Tuyền cũng không kịp đỡ, thoáng chống đã bị anh đè xuống dưới.

Kiều Tễ Hàm cố gắng dùng khuỷu tay phải chống trên mặt đất, bàn tay phải đỡ duới đầu Đường Tuyền, cố gắng không để cả người đè trên người cô, làm cô bị thương. Cưỡng bức chính mình để làm cho thân thể được tự nhiên hơn. Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất nhỏ, chân Kiều Tễ Hàm lại nằm lộn xộn, hoàn toàn không có khả năng đem người dời ra.

Cái trán, chóp mũi, đôi môi của hai người vẫn còn kề sát nhau, thân thể có hay không vẫn ở trên người của Đường Tuyền, Kiều Tễ Hàm không cảm nhận được. Nhưng có một điều Đường Tuyền phát hiện, tuy người đàn ông này thoạt nhìn rất gầy, nhưng vẫn rất nặng, suýt nữa đè cô đến không thở nổi.

"Đau..." Chân của anh đè trên đùi của cô, bắp chân gầy gò đè lên đùi cô rất đau, Đường Tuyền nằm trong ngực anh nhỏ giọng than.

"Đau chỗ nào? Em bị thương chỗ nào rồi?" Kiều Tễ Hàm bị dọa sợ, chịu đựng cơn chóng mặt, cẩn thận dùng tay phải đang đỡ đầu cô xem xét có bị va chạm không, sau đó dùng tay trái chống xuống sàn, nghiêng người trực tiếp nằm xuống đất, nhắm mặt lại chờ cơn chóng mặt qua đi.

Nửa người trên thoải mái không bị áp chế, Đường Tuyền lập tức ngồi dậy.

Nhìn Kiều Tễ Hàm nhắm mắt nằm trên mặt đất thở gấp, mà chân của anh còn đè trên người cô, không dám lộn xộn nhiều. Té ngã đối với bệnh nhân tê liệt mà nói dù nhẹ cũng ít nhiều có tổn thương, cũng không dám tùy tiện động vào đôi chân không có cảm giác ấy. "Tôi không sao, tay của anh thế nào rồi? Chân có khi nào bị gãy xương không?"

Kích tình của mấy giây trước cũng hoàn toàn biết mất, tâm tình của Kiều Tễ Hàm cũng đã tuột xuống đáy cốc. "Không có chuyện gì, tuột huyết áp, tôi nằm nghỉ một lát là được." Anh không thể vì cô làm chuyện gì, chỉ có thể cố hết sức để bản thân khôi phục nhanh hơn để tránh trở thành rắc rối của người khác.

Biết nửa người dưới của anh không có cảm giác, Đường Tuyền vẫn lần nữa nhẹ nhàng nâng bàn chân mềm oặt, nghiêm túc sờ soạng kiểm tra một lát, xác định không có gãy xương cô mới dám đem nó đặt trên đất, tiếp tục nâng chân còn lại lên kiểm tra, lại từ từ đem nó đặt kế bên chân kia xong, bản thân nhanh chóng đứng dậy, quỳ trên mặt đất kiểm tra tình huống của anh.

May mắn là trên đất có trải một lớp thảm dày, thời điểm lúc cô ngã xuống cũng lấy cùi chỏ chống xuống mặt đất, nếu không khuỷu tay phải của anh đột ngột chịu sức nặng của hai người, nhất định sẽ gãy xương.

Xấp xỉ gần 10 phút đồng hồ trôi qua, Đường Tuyên lẳng lặng quỳ bên cạnh anh, chờ đợi cơn chóng mặt trôi qua, mặc dù cô là bác sĩ, nhưng tình huống trước mắt ngoại trừ chờ đợi cũng không còn biện pháp nào.

"Thật xin lỗi." Kiều Tễ Hàm thấy vô cùng lúng túng, là một người đàn ông, được hôn cô gái mình yêu là chuyện hạnh phúc đến nhường nào, bầu không khí lãng mạn ấy lại bị anh làm hỏng. Hiện tại anh chỉ có một tâm nguyện duy nhất, đó là lập tức biến mất khỏi mắt cô, nhưng mà tâm nguyện này, căn bản không thể thực hiện.

"Tay có đau không?" Đường Tuyền không để ý đến lời xin lỗi của Kiều Tễ Hàm, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, "Có thể ngồi dậy không?" Cô muốn giúp anh đứng lên. Mặc dù bây giờ đã là giữa mùa hè, nhưng thân thể của Kiều Tễ Hàm không thể chịu lạnh, không thể cứ để anh nằm dưới đất như vậy.

Anh không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng. Đây coi như là trả lời rồi? Kiều Tễ Hàm biết mình không chỉ có nửa người dưới tê liệt, ngoài ra thân thể cùng cơ bụng cũng không có bất kì chức năng nào, cho nên muốn ở tư thế nằm ngang ngồi dậy là điều không thể, anh cũng không muốn Đường Tuyền giúp mình ngồi dậy, càng không muốn để cho cô thấy bản thân mình vô lực, không thể tự ngồi thẳng, cho nên, "Không có chuyện gì, cô đi ra ngoài trước đi." Anh dùng giọng điệu đại thiếu gia, nhàn nhạt ra lệnh cho cô, dường như chuyện đó là điều hiển nhiên.

Vừa nghe lời này, Đường Tuyền ngây người. Người đàn ông đúng là lòng tự ái còn cứng hơn cả kim cương. Rõ ràng thân thể mình không tiện, còn đem cô đẩy ra ngoài. Mặc dù cô không muốn làm tổn thương anh dù là chuyện nhỏ nhất, nhưng tình huống của anh cô cũng biết, anh không thể tự mình ngồi dậy được, lại bảo cô đi ra ngoài. Tại sao? Người này rõ ràng mới vừa nãy còn hôn cô nồng nhiệt vậy mà, sao bây giờ lại đuổi cô đi, là do cái lòng tự ái quý giá kia của anh sao?

"Tôi còn có vệc, hiện tại không thể đi được." Đây là đáp án duy nhất cô có thể cho anh.

"Cái gì?"

Kiều Tễ Hàm thấy Đường Tuyền cúi người xuống, hướng về phía anh, tóc dài rơi tùy ý xuống mặt và cổ, rất nhột. Sau đó cô khẽ mở miệng, nói hai chữ, "Ôm em."

Giống như bị thôi miên, Kiều Tễ Hàm ngoan ngoãn nâng lên hai cánh tay, ôm cổ Đường Tuyền.

Một mùi hương trong trẻo cao quý lẫn lộn với mùi nước hoa Givenchy nhàn nhạt, Kiều Tễ Hàm biết đó là do Đường Tuyền phát ra. Cả người Kiều Tễ Hàm như bị mê hoặc run lên, nghĩ lại anh cũng đã ba mươi, sao lại có thể bị một cô gái 22 tuổi luôn miệng nói dối, thân phận không rõ làm cho chết mê chết mệt, không cách nào chống cự?

Thật ra ý định của Đường Tuyền cũng rất đơn giản, chính là muốn nhanh một chút đem cái người đàn ông khó chịu này lên khỏi mặt đất. Phải biết rằng cơ thể của bệnh nhân liệt nửa người rất yếu ớt, so với người bình thường càng dễ dàng mắc bệnh hơn. Đồng thời bởi vì máu dưới chân tuần hoàn không tốt, cho nên rất dễ dàng bị cảm lạnh. Ngoài cách để cho anh ôm cổ mình, còn cô ôm hông của anh, không còn cách nào hay hơn giúp anh ngồi dậy nữa.

Rất nhanh, một quỳ, một ngồi, hai người mặt đối mặt, tư thế vừa mập mờ lãng mạn.

Trong căn phòng mang phong cách xưa cũ, hai người một nam một nữ, nữ xinh đẹp thanh tao, nam yếu ớt xanh xao tựa như búp bê trong lồng kính, làm cho tâm Đường Tuyền âm ỉ đau. Cảm giác này rất xa lạ, cô không biết phải đối mặt với nó như thế nào, chỉ còn cách chuyển sang đề tài khác, "Em đỡ anh ngồi dậy."

Đường Tuyền tách khỏi lồng ngực anh, kéo xe lăn lại, muốn lấy tư thế ôm từ phía sau, giúp anh ngồi lên xe lăn.

"Khoan đã. trước tiên cô đem giày cởi ra." Nhìn đôi giày cao ba tấc của cô, Kiều Tễ Hàm sợ cô ôm không nổi mình, ngược lại còn làm bản thân bị thương.

"Được rồi." Lần này Đường Tuyền rất ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Kiều Tễ Hàm cẩn thận khóa kĩ xe lăn, lần này không cậy mạnh nữa, để cô ôm thắt lưng mình từ phía sau, còn bản thân anh chống lên xe lăn, phối hợp dùng sức, rốt cuộc ngồi vững trên xe lăn.

Đường Tuyền im lặng quỳ kế bên anh, ra hiệu anh ngồi cẩn thận, giúp anh sửa lại sang ống quần, mang giày tử tế. Bệnh nhân liệt nửa người cả người dưới sẽ không có cảm giác, cho nên sẽ không thể cảm nhận được mình bị thương nơi nào để kiểm tra, dễ dàng đè vào vết thương dẫn đến việc lở loét. Ngoài ra cơ thể của bệnh nhân liệt nửa người còn yếu ớt đến độ chỉ một chút dấu quần áo để lại trên cơ thể cũng có thể sinh ra lở loét. Cho nên việc chăm sóc hằng ngày đặc biệt khó khăn, phức tạp.

Nhìn đôi bàn tay bé nhỏ kiên nhẫn nắm đôi bàn chân biến dạng co quắp, từng bước giúp anh mang giày xong, nhẹ nhàng đặt chúng lại ngay ngắn trên bàn đạp, sau đó cẩn thận giúp anh sửa sang lại ống quần, lòng Kiều Tễ Hàm như có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Anh bị liệt mười sáu năm, mọi chuyện đều do Ái Thế Vinh chăm sóc, phải biết rằng việc mang giày cho anh là chuyện phiền phức cỡ nào, hơn nữa còn vì chú ý thân thể anh yếu ớt mà sửa sang từng nếp gấp trên quần, ngoài Ái Thế Vinh thì Đường Tuyền là người đầu tiên nguyện ý làm điều đó.

Kiều Tễ Hàm trong lòng âm thầm đưa ra quyết đinh, cho dù người con gái này có là một người tùy tiện hám lợi, trong lòng cô có bao nhiêu mục đích đi chăng nữa, anh cũng sẽ thử cách tiếp nhận cô, yêu thương cô, trân trọng cô. Vì vậy nhẹ nhàng cầm tay cô, kéo vào trong ngực, nhịp tim bất chợt cũng tăng nhanh.

Có phải anh té bị thương ở đâu rồi không, làm sao đột nhiên lại thu lại tính tình u buồn bất thường, từ một người lạnh lùng cẩn thận lại biến thành bình thản như vậy?

Đường Tuyền cúi đầu nắm tay Kiều Tễ Hàm, nhẹ nhàng áp sát vào đùi anh, không biết sống chết hỏi một câu. "Muốn em đưa anh về nhà không?"

Tâm tình đột nhiên trở nên vui vẻ hẳn, Kiều Tễ Hàm theo bản năng lắc đầu, "Không, anh..."

Chưa kịp nói hết câu đã bị Đường Tuyền cắt đứt, cô càng thêm nép vào lònh Kiều Tễ Hàm, tay hướng phía trước ôm thật chặt, hít một hơi thật sâu, cảm thấy mùi cam nhàn nhạt trên người anh thật dễ ngửi. Một lúc lâu sau mới ngẩng mặt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, thấp giọng hỏi: "Đàn ông Trung Quốc, ai cũng giống như anh vậy sao? Rõ ràng là rất muốn, lại hết lần này đến lần khác nói không."

Bị một cô bé phê bình như vậy, Kiều Tễ Hàm cảm thấy có chút lúng túng.

"Được rồi, chúng ta nên đem đề tài trở nên đơn giản hơn một chút." Lấy hết dũng khí. Kiều Tễ Hàm đem tay đặt trên tay Đường Tuyền, thấp giọng hỏi: "Tuyền, em thật sự thích anh? Mặc cho thân thể tàn tật này?"

"Yeah." Đường Tuyền trả lời anh một cách rất kiên quyết.

Anh thật sự không hiểu một cô gái xinh đẹp, được bao nhiều người theo đuổi tại sao sẽ thích mình, nhưng anh không có dũng khí hỏi, chỉ có thể dùng hết khả năng dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.