Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 662: Suy yếu tới cực điểm.  




“Hà tất phải như vậy?”, Tô Minh nói thầm một câu, có chút nhàm chán.



Anh không tự mình ra tay.



Người của nhà họ Thẩm hiện tại đều đã bị dồn tới chân tường, không trọng chữ tín cũng không nguyện ý tự sát, ông lão kia tất nhiên cũng không cần phải đứng ở một bên xem diễn nữa, cũng có thể ra tay rồi.





Quả nhiên Ninh Triều Thần động rồi.



Cũng không phải là động tĩnh gì lớn, chỉ là một cái nhấc tay, tùy ỳ đánh ra một chưởng.



Một chưởng ấn khô héo, gầy guộc và già cỗi đó quét ngang nửa trời, khuếch đại đến cực điểm, đón gió mà bay vụt lên, sắc xám ảm đạm, gầm rít hủy diệt...



Chưởng ấn giống như một khối bầu trời xám xịt đè ép xuống.



“Không!”, hơn 100 người nhà họ Thẩm dường như sắp xông tới ngay trước mặt Tô Minh nhưng bọn họ làm thế nào cũng không thể vượt qua một bước này…



Lần lượt biến thành hư vô.



Mà Thẩm Hạc Quang cùng Thẩm Thanh Hài cùng những nhân vật cao cấp khác của nhà họ Thẩm cũng bắt đầu tự hủy trái tim mình!



Dòng họ Thẩm được lưu truyền qua hàng ngàn năm diệt vong chỉ trong vòng một ngày.



Khoảng hơn chục người canh giữ gia tộc còn lại không hiểu vì sao mà bất giác cõi lòng đầy lạnh giá, có một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ánh mặt nhìn hướng Tô Minh và Ninh Triều Thiên mang theo sự vắng lặng cùng kiêng dè không thể nói thành lời.



“Của anh đây”, Mộ Dung Yêu đến bên Tô Minh, giao lại cho Tô Minh một chiếc bình trong suốt.



Bên trong bình có màu đỏ tươi.



Là mười giọt máu trong tim vừa được cô ta ép ra.



Gương mặt Mộ Dung Yêu lúc này trắng bệch như một tờ giấy trắng.



Suy yếu tới cực điểm.



Hơi thở và khí huyết đều vô cùng mỏng manh.



Tô Minh nhận lấy bình: “Cảm ơn”.



“Có chơi có chịu, nhưng, giữa chúng ta nhất định còn có một trận nữa!!!”, Mộ Dung Yêu cứng ngắc trừng Tô Minh, ngọn lửa trong đôi mắt đẹp hừng hực cháy bỏng: “Tô Minh, sớm chút rời khỏi tầng trái đất, với thực lực cùng thiên phú của anh, nên tới hệ thống võ đạo càng cao hơn mới phải!”



“Chúng ta sẽ còn gặp lại”, Mộ Dung Yêu lại nói, sau đó, thân hình tuyệt mỹ yếu nhược kia trong nháy mắt biến mất: “Ngày gặp lại, Mộ Dung Yêu tôi sẽ không yếu hơn anh!”



Sau khi Mộ Dung Yêu rời đi.



Tô Minh bắt đầu tìm kiếm kho báu của nhà họ Thẩm.



Anh không hề lo lắng một kiếm trước đó của mình đã chém kho tàng của nhà họ Thẩm thành tro bụi, bởi anh gần như chắc chắn kho tàng của họ được cất giấu dưới lòng đất, chứ không phải trong những ngôi nhà cao ngất kia.