Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 661: Tự sát còn không bằng tự nổ.  




Thanh Ma La Kiếm lại thu nhỏ lại và biến thành một chiếc nhẫn giống như một chiếc vòng tay, lồng trên cổ tay của Tô Minh.



Trở thành một chiếc vòng tay màu đen đỏ.



Tô Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm.





Thương tổn nặng nề do Ma La kiếm gây ra trong cơ thể anh cũng nhanh chóng bắt đầu hồi phục lại.



“Cường độ thân thể này của mình còn chưa tốt! Nếu như có một ngày cường độ thân thể đủ mạnh, có thể tùy ý sử dụng Ma La kiếm mà nguyên vẹn không tổn hại gì, mới được tính là có chút sức mạnh bảo vệ bản thân chăng?”, trái tim Tô Minh hừng hực lửa cháy.



Người mà!



Nếu chưa nhìn thấy những điều tốt đẹp, có lẽ còn có thể bình tĩnh.



Nhưng gặp qua rồi...



Còn có thể tĩnh tâm sao?!







Sức mạnh của Ma La kiếm khiến khát vọng của Tô Minh đối với cường độ cơ thể giống như cỏ dại điên cuồng lây lan.



“Dật Nhi à! Con hại cả nhà họ Thẩm rồi!”, Thẩm Hạc Quang tuyệt vọng cười gượng, đau khổ đến cực điểm, ông ta đã biết kết cục của bản thân, kết cục của nhà họ Thẩm, lúc này ngược lại bớt đi chút sợ hãi, cũng ít đi một phần vọng tưởng.



“Đều tự sát hết cho tôi!”, Thẩm Hạc Quang rống lên, đôi mắt đỏ rực như máu.



Ván thứ hai này thua rồi.



Ông ta cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã từ ván thứ ba nữa.



Mộ Dung Yêu mạnh như vậy, mạnh vượt ngoài sức tưởng tượng còn thua dưới tay Tô Minh, người nhà họ Thẩm sao còn có thể thắng ván thứ ba này đây? Cho dù là ông ta đích thân ra trận cũng vô dụng.



Nếu đã như vậy, còn tự nhận nhục nhã từ ván thứ ba làm gì?



Trực tiếp tự hủy trái tim là được rồi.



Cùng với tiếng gầm thét chói tai của Thẩm Hạc Quang, toàn bộ hơn 100 con cháu còn lại của nhà họ Thẩm đang đứng trên sân tập võ đều mặt cắt không còn giọt máu, bắt đầu run lên bần bật.



Ai mà không muốn sống tiếp cơ chứ...



Ai cũng không muốn chết!



“Liều mạng với hắn ta!!!”, không biết là ai quát lên một tiếng.



Ngay lập tức toàn bộ hơn 100 tu giả võ đạo của nhà Thẩm đều nhìn hướng Tô Minh, sự oán độc như có thể biến thành vật thể thực, oán độc đến mức có thể hận thù Tô Minh suốt ba kiếp năm đời.



Từng người một lao về phía anh.



Trên đường lao tới, không màng tất cả mà vận chuyển đan điền, tự phát nổ.



Thế nào đi nữa cũng chỉ có một con đường chết.



Tự sát còn không bằng tự nổ.

Ngộ lỡ có thể kéo theo Tô Minh làm tấm đệm lưng, không phải càng tốt hơn sao?