Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1053




Chương 1053

“Vậy hiện giờ em thế nào? Có nơi ở tốt chưa? Vẫn được an toàn chứ?” Lâm Mộc Thanh lo lắng hỏi.

“Chị yên tâm, giờ em đang ở tại khách sạn. Em vẫn an toàn, chị không cần lo lắng đâu. Giờ chị chỉ cần tập trung phát triển công ty lớn mạnh, đem cổ phần của em tăng thêm giá trị. Đây chính là sự giúp đỡ tốt nhất đối với em rồi.” Lâm Vân nói.

“Được. Nếu em có chuyện gì cần giúp nhất định phải nói với chị. Nghe chị, chị không sợ mất công ty, dù mất cũng nhất định phải giúp em. Nhớ chưa?” Lâm Mộc Thanh nói.

“Cảm ơn chị.” Lâm Vân nghẹn ngào.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân dựa lưng vào tường, mắt nhìn ra bên ngoài.

Hôm qua, Lâm Vân vẫn còn ở tại một khu biệt thự sang trọng, vẫn là phó chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên, là người khiến cho bao kẻ phải ngưỡng mộ lẫn ghen tị.

Nhưng hiện tại, anh chỉ là một kẻ lưu lạc đầu đường, chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Lúc này, đột nhiên xuất hiện năm sáu người đàn ông ăn mặc rách rưới đang đi tới.

Lâm Vân nhìn lại, phát hiện ra họ đều là ăn mày.

“Thằng nhóc, đây là địa bàn buổi tối của bọn tao. Ai cho mày ở lại đây? Mau cút đi cho khuất mắt.” Mấy tên ăn mày vây trước mặt Lâm Vân.

“Mấy anh, chỗ này rộng như vậy, tôi cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến mấy anh đâu.” Lâm Vân mệt mỏi, nói.

“Ranh con, nói nhiều như thế làm gì. Cút, cút ngay.” Một tên lùn trong đó chỉ vào Lâm Vân mà hét lên.

“Đúng là sa cơ lỡ vận. Chó cắn áo rách.” Lâm Vân lắc đầu, cười khổ.

Lâm Vân cũng không ngờ có ngày mình lại nghèo túng đến vậy. Đến cả mấy tên ăn mày cũng có thể uy hiếp anh.

“Mày nói ai là chó đấy?”

Tên ăn mày lúc nãy thấy Lâm Vân nói liền xông lên túm áo Lâm Vân.

“Yêu cầu anh buông tay ra. Hôm nay tâm trạng của tôi đang không tốt, mong anh đừng có chọc vào tôi. Để tôi yên tĩnh nghỉ ở đây một lúc.” Lâm Vân nói.

“Á à. Hôm nay bố mày muốn chọc mày đấy. Tao còn muốn đánh mày đấy. Thích không?” Tên ăn mày nói to.

Mấy tên ăn mày thấy Lâm Vân ăn mặc bình thường, hơn nữa chúng đông người nên cũng không hề thấy có gì phải sợ.

Tên ăn mày lùn nói xong liền giơ tay định đánh vào mặt Lâm Vân.

“Bốp.”

Lâm Vân chưa ăn cơm, cả người đang mệt mỏi. Một đấm này đã đánh ngã anh xuống đất.

“Ha ha, dám mắng bọn tao là chó. Giờ mày quỳ rạp xuống đất cũng khác gì chó đâu.”

Mấy tên ăn mày cười ha hả.

Lâm Vân bám tường, từ từ đứng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn mấy tên ăn mày. Hai mắt anh lóe lên một tia lửa giận dữ.

“Là – chúng – mày – ép – tao!”

Lâm Vân gằn từng chữ. Giọng điệu đầy sắc bén. Sau đó anh lấy súng từ trong áo ra.

Dù anh đang nghèo túng, nhưng tuyệt đối không để mình phải chịu cảnh bị mấy tên ăn mày vô liêm sỉ này bắt nạt.

“Súng!”

“Hắn có súng!”