Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1052




Chương 1052

Sau khi cúp máy, Lâm Vân nghĩ ngợi, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Linh.

Cũng vì anh làm liên lụy nên nhà họ Triệu mới có chuyện. Nhiều việc xảy ra như vậy, Lâm Vân không biết Triệu Linh và ông nội của cô đang như thế nào, cũng không biết họ có đang phải trải qua cảnh mưa gió sấm sét như anh không.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.

“Alo, Lâm Vân. Tôi vừa nghe ông nội nói chuyện Tỉnh Xuyên bị niêm phong. Anh không sao chứ?” Điện thoại truyền đến giọng nói đầy thân thiết của Triệu Linh.

“Tôi không sao. Triệu Linh, còn cô thì sao? Cô và ông nội đang ở đâu vậy?” Lâm Vân hỏi.

“Tôi và ông nội đang ở nhờ nhà một người bạn của ông. Tôi cũng không sao. Còn anh? Hiện tại anh có được an toàn không? Có tìm được nơi ở chưa?” Triệu Linh hỏi.

“Tôi rất an toàn, cũng có nơi ở rồi. Cô không cần lo lắng cho tôi đâu.” Lâm Vân trả lời.

Dừng một chút, Lâm Vân cúi đầu, thấp giọng nói tiếp:

“Triệu Linh, rất xin lỗi cô. Những việc này đều là do nhà họ Phạm. Nhưng cũng là do tôi làm liên lụy đến nhà họ Triệu, khiến cho nhà cô cũng bị rơi vào cảnh khó khăn. Nhờ cô chuyển lời đến ông nội của cô rằng tôi rất xin lỗi. Những gì tôi nợ nhà họ Triệu, nhất định sau này tôi sẽ trả lại đầy đủ.”

“Không sao. Chuyện này cũng không trách anh được. Muốn trách cũng nên trách cha tôi quá ham mê cờ bạc. Còn những kẻ đáng hận nhất là người nhà họ Phạm!” Mấy từ cuối, Triệu Linh nói với giọng đầy giận dữ.

Nhưng dù sao Lâm Vân cũng hiểu rõ, anh nợ nhà họ Triệu cả một tập đoàn triệu thị.

Sau khi nói chuyện với Triệu Linh xong, Lâm Vân nhận được điện thoại của chị họ Lâm Mộc Thanh gọi tới.

Lâm Vân lập tức giật mình, không lẽ cả công ty của Lâm Mộc Thanh cũng bị điều tra rồi?

“Alo. Chị Thanh à.” Lâm Vân nhanh chóng nghe máy.

“Lâm Vân, chị vừa mới đi công tác về, nghe được tin Tỉnh Xuyên bị đóng cửa. Chị định đến nhà tìm em nhưng cũng thấy nhà đã bị niêm phong. Giờ em đang ở chỗ nào? Có an toàn không?” Lâm Mộc Thanh thân thiết hỏi.

“Chị Thanh… em…” Lâm Vân thấy hơi nghẹn ngào. “Em không sao. Chị Thanh, công ty của chị sao rồi?” Lâm Vân cắn răng, cố tỏ ra bình tĩnh mà nói.

“Công ty của chị vẫn bình thường. Giờ em đang ở đâu thế? Để chị lái xe tới đón em. Em cứ ở tạm chỗ chị đã, có chuyện gì thì tính sau. Tùy rằng Tỉnh Xuyên đã không còn, nhưng chúng ta vẫn có thể xây dựng lại.” Lâm Mộc Thanh nói.

Nghe được như vậy, Lâm Vân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù sao hiện giờ tất cả những công ty có liên quan đến anh đều đã bị niêm phong hết.

Công ty của Lâm Mộc Thanh có 50% cổ phần là thuộc về Lâm Vân. Lâm Vân vẫn tưởng rắng công ty của Lâm Mộc Thanh sẽ không tránh khỏi việc bị niêm phong.

“Chị Thanh, chị đừng có tới tìm em. Tất cả các công ty có tên em đều đã bị niêm phong hết rồi. Công ty của chị không sao thì chắc là do tên Phạm Nhật Long không biết em có cổ phần trong công ty của chị thôi. Giờ chị tới tim em thì chẳng khác gì tự đưa mình vào rọ đâu.” Lâm Vân nói nghiêm túc.

Lâm Vân hiểu rõ nếu mình đến ở chỗ của Lâm Mộc Thanh, rất có thể ngay ngày mai công ty của Lâm Mộc Thanh cũng sẽ bị niêm phong ngay lập tức.

Lâm Vân đã làm hại tập đoàn Triệu thị bị đóng cửa, anh không muốn làm cho cả công ty của chị họ mình cũng chịu chung số phận.