Chỉ nấu hai mươi phút nhưng khi bước ra thì trời đã tối.
Xung quanh yên tĩnh, tất cả đèn bên ngoài đều đã được bật sáng, Hạ Hạ nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên lan can đài quan sát nói chuyện điện thoại. Anh đứng ở một nơi tối tăm chỉ có đèn nền, phản chiếu đường nét dáng người, nhìn anh như vậy, trông vừa cao lớn vừa thần bí.
Rất nhanh, Chu Dần Khôn đã cúp máy, Hạ Hạ tự mình bưng thức ăn đặt lên bàn, người phục vụ thì phối hợp mở nắp từng món một.
Người đàn ông ngồi xuống, nhìn món ăn trên bàn: "Chu Hạ Hạ, bây giờ mới học à?"
Đồ ăn trên bàn đều là món Tây, món nào cũng nhìn quen quen, là món vừa mới xuất hiện trong thực đơn.
Còn về cảnh nấu ăn, không cần nhìn cũng biết cô nhất định đứng cạnh đầu bếp, mắt thì quan sát thao tác tai lại như chăm chú lắng nghe.
Hạ Hạ không ngờ món ăn vừa được bưng lên liền bị phát hiện, cô sửng sốt một chút rồi giải thích: "À... cháu học được từ đầu bếp ở đây, nhưng cháu đã tự mình làm tất cả, không có sự can thiệp của người khác. Đầu bếp chỉ đứng gần hướng dẫn thôi."
Đúng là cô đã đánh giá quá cao kỹ năng nấu nướng của mình khi bước vào bếp sau của nhà hàng, cô nhận ra bếp nấu ở đây khác với bếp ở Thái Lan, chưa kể đến còn có các loại dao và gia vị. Nếu toàn bộ quá trình chỉ dựa vào một mình cô thì sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu đồ ăn không ngon, Chu Dần Khôn nhất định sẽ tức giận, vậy thì mất sẽ nhiều hơn được.
Cho nên cô phải nhờ người trong bếp giúp chuẩn bị các món ăn, rồi thao tác dưới sự hướng dẫn của đầu bếp, cuối cùng mới nhanh chóng hoàn thành.
Tốt.
Người đàn cũng ông không có ý định quan tâm đến chuyện này.
Người phục vụ rót rượu vang đỏ đã được ủ trước vào ly rồi đẩy xe đẩy đồ ăn rời đi.
Trên đài quan sát chỉ còn lại hai người. Hạ Hạ bước đến phía đối diện của Chu Dần Khôn, trước khi ngồi xuống còn nhìn vào bức tượng mặt trời khổng lồ, nó sừng sững đứng đó, cao chót vót, như thể nó có thể chống đỡ cả đất trời.
Cô gái hít một hơi thật sâu, như thể có Chúa làm chỗ dựa, lấy hết dũng khí trong lòng.
Cô còn đang suy nghĩ nên nói thế nào để không làm mất lòng anh, Chu Dần Khôn thì lại đang nhàn nhã thưởng thức món ăn trên bàn.
Không phải tất cả đều là món Tây, còn có một phần súp Tom Yum Kung và một phần cơm chiên hải sản Thái Lan. Món chính là bít tết, cũng không biết nó được nấu như thế nào, các cạnh hơi cháy, nhưng cũng không tệ, ăn không chết được.
Hạ Hạ cân nhắc hồi lâu, cuối cùng bắt chước cách làm trong phim truyền hình, nâng cốc nước cam* trong tay lên: "Chú út, cháu, cháu..."
Hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng "Chú út" vang lên, khiến cho người đàn ông ngước mắt lên. Thấy cô cầm ly rượu*, muốn nâng ly nhưng không biết phải nói thế nào, muốn trang trọng nhưng lại có chút ngại ngùng, trông thật dễ thương.
*Ủa thiệt, trên ghi nước cam (橙汁) dưới ghi rượu (酒杯)
Anh cầm ly rượu lên, cụng với cô rồi nhấp một ngụm. Rượu có mùi thơm êm dịu nhưng không say, kết hợp với những món ăn thơm ngon và khung cảnh về đêm yên bình này khiến cho lòng người càng thêm sảng khoái.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra rồi khép lại, Chu Dần Khôn đặt ly rượu trở lại bàn, kiên nhẫn chờ đợi lời nói tiếp theo.
Anh rất tò mò, đến một thị trấn nhỏ nấu ăn, thỏ nhỏ lại vòng vo lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Nhìn thấy Chu Dần Khôn cuối cùng cũng nghiêm túc lắng nghe, Hạ Hạ vô thức nuốt khan, áp chế căng thẳng cùng sóng gió trong lòng, ngước mắt lên nhìn anh.
"Chú út, cháu muốn nói... trước khi đến Mexico, cháu đã đến sân bay, cháu rất muốn rời đi, cũng muốn không bao giờ quay lại nữa."
Chu Dần Khôn vuốt ve ly rượu, trái tim Hạ Hạ run rẩy. Mặc dù vẻ mặt của người đàn ông không thay đổi, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng bầu không khí toàn bộ đài quan sát đã thay đổi.
Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại được.
Cô đã lấy hết can đảm để thú nhận mọi chuyện, không chỉ mới nói được một câu đã lùi lại.
"Về phần nguyên nhân, không chỉ là bởi vì những đứa trẻ Ngõa Bang đó. Nguyên nhân cơ bản nhất là..."
Môi cô khô khốc, ngón tay dưới bàn nắm chặt lấy vạt áo vì căng thẳng: "Là bởi vì cháu không muốn ở bên cạnh chú, không muốn tiếp tục sống với chú nữa."
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy người đàn ông đối diện cầm dao lên. Hạ Hạ lưng lập tức căng thẳng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
2
Nhưng con dao ăn màu bạc đó lại không vung tới đâm vào cơ thể cô. Anh chỉ từ từ cắt miếng bít tết trước mặt, khi anh mở nó ra nước thịt chảy xuống, bên trong hơi còn đỏ như máu, được nấu chín vừa phải.
"Tiếp tục." Anh ăn một miếng, giọng điệu không chút cảm xúc.
Nhưng chỉ sau vài lời thú nhận, Hạ Hạ đã cảm thấy hơi mệt mỏi. Dày vò nhất chính là cô căn bản không nhìn ra được anh đang nghĩ gì, cũng không đoán được anh đang tức giận hay không để tâm.
Lúc này, những ngón tay đang nắm chặt của cô dần dần buông lỏng, cô đứng thẳng người, quyết định tiếp tục nói hết câu.
"Ban đầu vốn là đợi chú chán rồi buông tha cho tôi, nhưng tôi đã đợi rất lâu, mà chú dường như lại không có ý định này. Nhưng tôi không muốn tiếp tục... mối quan hệ này, mối quan hệ hiện tại là sai lầm, là không ổn."
"Tôi đã suy nghĩ rất nhiều khi ở sân bay, tôi muốn bỏ lại tất cả những điều không vui ở phía sau, không mang theo nó vào cuộc sống mới. Bao gồm cả những chuyện giữa chúng ta. Tôi luôn biết ơn vì chú đã cứu tôi, nhưng tôi cũng đã bị truy lùng rất nhiều lần vì chú, và cả những điều chú đã làm với tôi cả về thể chất lẫn tinh thần đã khiến tôi rất đau đớn và suy sụp."
1
"Tôi, tôi cũng không muốn đòi lại công bằng cho những chuyện đã cũ, tôi chỉ muốn nói tôi thực sự đã rất mệt mỏi. Tôi chỉ muốn đến một nơi không ai biết mình là ai, sống một cuộc sống bình yên bình thường."
"Tôi biết tôi họ Chu, có liên hệ với người họ Chu, từ nhỏ đã được hưởng thụ cuộc sống vật chất mà người khác không thể có được, trên người tôi cũng tích lũy vô số tội lỗi. Nhưng tôi không thể cứ như thế này mãi, tôi không muốn làm một bà chủ nhỏ, tôi không muốn tiếp tục giẫm đạp lên máu thịt của những người trong Ngõa Bang."
"Tôi cũng hiểu bản thân không đủ tầm quan trọng đến nỗi thay đổi được bất cứ điều gì. Công việc kinh doanh quan trọng đối với chú, nhưng cuộc sống của tôi cũng rất quan trọng đối với tôi."
"Tôi không làm chuyện đó ngẫu hứng hay bốc đồng. Sau khi đến một môi trường mới và một ngôi trường mới, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để có được học bổng, tôi cũng sẽ đăng ký các chương trình vừa học vừa làm... Những thứ này đủ để tôi sống sót, tôi sẽ giữ tất cả những thứ ba tôi để lại cho tôi. Khi đó nếu tôi thay đổi danh tính của mình thành một danh tính mới, tôi nghĩ cách làm này sẽ giúp tôi không bị bị kẻ thù truy đuổi nữa."
"Chú út, chúng ta... là người thân duy nhất của nhau. Nhưng không nhất thiết phải sống cùng nhau, thật tuyệt vời nếu chúng ta giữ được những lời chúc phúc và ủng hộ thầm lặng trong lòng phải không?"
"Tôi biết mình có lên kế hoạch cẩn thận như thế nào đi chăng nữa thì chú vẫn sẽ phát hiện ra và bắt được tôi. Vì vậy, chú út, xin hãy để tôi đi, được không?"
Nói xong, trong lòng Hạ Hạ cảm thấy trống rỗng, cuối cùng cô cũng không chùn bước bỏ cuộc.
Tiếp theo, đã đến lúc chờ phán quyết.
Cô nhìn người đàn ông đối diện với vẻ lo lắng và mong đợi, mong đợi nghe được một câu từ miệng anh "Vậy đi thôi, Chu Hạ Hạ."
Chu Dần Khôn chậm rãi ăn hết bát súp tom yum, ăn hết gần một nửa đồ ăn trên bàn.
Mãi đến khi lời nói chân thành kết thúc, đài quan sát trở nên yên tĩnh, anh mới lau miệng, ném khăn ăn lên bàn, nhìn người đối diện: "Xong chưa?"
Hạ Hạ gật đầu.
"Vậy tôi có một vấn đề." Anh cười như không cười, tò mò hỏi: "Lúc cháu dự định trốn đi, cháu đã bao giờ nghĩ tới những người cháu quan tâm sẽ xảy ra chuyện gì chưa?"
"Hay là... cháu đã sắp xếp tất cả cho bọn họ rồi, cho nên không có gì phải lo lắng?"
Nghe vậy, ánh mắt Hạ Hạ cứng đờ: "Không phải, đúng, đúng là tôi quá thiếu kiên nhẫn, không suy nghĩ kỹ, sau đó nghĩ lại tôi đã rất sợ hãi."
"Thật sao." Người đàn ông tựa lưng vào ghế: "Chu Hạ Hạ, tôi đã nghe rõ những gì cháu nói. Mỗi câu đều khiến cho người ta tức giận, nhưng vì sự thành thật này nên tất cả những việc cháu làm sau lưng tôi trong quá khứ sẽ được xóa bỏ, tôi sẽ không nhắc đến nữa."
Niềm vui trong lòng dâng trào, cô gái chân thành nói: "Vậy thì—"
"Còn về việc cháu muốn rời đi," Chu Dần Khôn mỉm cười: "Đương nhiên là không."
Anh trực tiếp trả lời, Hạ Hạ sững sờ giây lát, ánh sáng vừa tràn ngập trong mắt lập tức biến mất. Cô mở miệng, nhưng không phát ra được bất kì âm thanh nào.
Im lặng một lúc, cô nghe thấy chính mình hỏi: "Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
Hạ Hạ đứng dậy: "Tại sao là tôi? Ở đây tôi không còn thứ mà chú muốn nữa, tôi đối với chú cũng không còn giá trị gì, tại sao chú vẫn cứ giữ tôi lại."
Tại sao.
Một câu hỏi hay, Chu Dần Khôn thực sự đã suy nghĩ về câu hỏi này hai giây, nhưng cũng chỉ hai giây mà thôi.
"Rõ ràng là chú có thể có được bất kỳ kiểu phụ nữ nào mà chú muốn, tại sao chú không tìm những người sẵn sàng ở bên cạnh chú ấy?" Hạ Hạ cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác, giọng nói như đong đầy nước mắt.
Người phụ nữ khác? Đương nhiên là không.
Đẹp thì không hiểu chuyện, hiểu chuyện thì lại không thú vị. Đầy đặn thì quá béo, còn gầy gò thì không có hứng thú. Suy nghĩ chu đáo thì phiền phức, nhưng nghĩ đơn giản thì lại quá ngu ngốc.
4
Nói chung là rất rắc rối.
Về phần tại sao nhất định phải là cô—
"Chu Hạ Hạ, không phải ai cũng có thể là người của Chu gia." Chu Dần Khôn nhìn cô: "Vì là họ Chu cho nên tôi với cháu là chung một thuyền, trừ khi thuyền chìm, nếu không cả đời này cũng đừng bao giờ nghĩ tới."
"Mọi chuyện trên thuyền rất đơn giản, người cầm lái là người có tiếng nói cuối cùng. Tôi muốn cháu ở lại trên thuyền, điều đó không liên quan đến chuyện cháu có muốn hay không."
Thế giới này, từ xưa đến nay, luôn là nơi kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu, kẻ yếu khó lòng mà tồn tại.
"Cháu muốn đi du học, chuyện này hoàn toàn ổn. Cháu có thể chọn bất kì trường học quốc gia nào, hay là có thể làm bất cứ điều gì cháu muốn, tôi sẽ cho cháu mọi thứ cháu muốn. Nhưng điều kiện tiên quyết là cháu phải thỏa mãn nhu cầu của tôi trước, chẳng hạn như làm cho tôi hạnh phúc, làm cho tôi thoải mái."
Không ai có thể đáp ứng được những nhu cầu này ngoại trừ cô. Ngay cả khi anh không làm gì, chỉ cần nhìn mặt cô, nghe giọng nói của cô, tâm tình anh cũng sẽ vui vẻ.
1
Cho nên, tất nhiên đó phải là cô.
Hạ Hạ im lặng cúi đầu, nước mắt từng giọt một rơi xuống đĩa. Bị bắt quả tang đang lén lút bỏ trốn, cuối cùng chọn chân thành yêu cầu nhưng vẫn bị từ chối một cách tàn nhẫn.
Rốt cuộc thì Chúa cũng không đứng về phía cô.
Cô thực sự kiệt sức, cô không thể nghĩ ra cách nào khác nữa.
Người vừa nói hết câu này đến câu khác giờ đã ngừng nói. Cô cúi đầu, trông lạc lõng và bất lực, giống như một con thỏ nhỏ bất lực. Chu Dần Khôn đứng dậy đi tới ôm cô vào lòng.
Nước mắt ướt đẫm quần áo trước ngực, Hạ Hạ hạ tay xuống, không còn bất kì cuộc đấu tranh này, để mặc anh ôm cô như thể cam chịu số phận của mình. Chu Dần Khôn rất hài lòng.
Gió dần dần nổi lên, lặng lẽ thổi bay những giọt nước mắt trên đĩa.