Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 247




Mặc dù thị trấn Yaqui không quá xa nhưng cách Penis cũng khoảng gần ba giờ lái xe.

"Hình như là ở kia phải không?"

Một giọng nói dễ chịu phát ra từ ghế phụ, người đàn ông đang lái xe nhìn về hướng cô chỉ. Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một con sông rộng, mặt nước chảy dài từ bắc xuống nam. Bên cạnh dòng sông còn có bức tượng thần mặt trời khổng lồ.

Dáng vẻ bức tượng trang nghiêm, tựa như đang nhìn xuống chúng sinh.

Mặt trời lặn chiếu vào tượng thần, cả bức tượng thần tỏa ra vầng sáng mờ nhạt. Ngay phía trên bức tượng là một đĩa mặt trời, là một hòn đá lịch dương tưởng nhớ sự sống sót của đất nước trước sự tàn phá của thời kỳ thuộc địa Tây Ban Nha, đồng thời cũng tượng trưng cho việc thờ cúng mặt trời và ánh sáng của người Maya, tổ tiên ở đây.

Xoay vô lăng sang trái, xe đi qua con đường bằng phẳng bắt đầu xóc nảy. Hạ Hạ thắt dây an toàn đúng cách, đi theo hướng rẽ, nhìn thị trấn trước mặt đang ngày càng gần hơn.

Nơi này khác với những thành phố ở Mexico và những ngôi làng sa mạc ở biên giới mà cô từng thấy trước đây.

Không có những tòa nhà cao tầng hay cụm nhà nào, chỉ có những bức tường thấp làm bằng đá với những bức tranh tường và chạm khắc trên tường. Chúng giống như tàn tích của một thành phố thời Maya, trông rộng hơn và linh thiêng hơn những gì được thể hiện trên tờ rơi.

Xe chỉ được phép đậu bên ngoài thị trấn, nơi chứa đầy những tác phẩm điêu khắc bằng đá nên du khách chỉ có thể đi bộ.

Cuối cùng là con đường lên núi, núi không cao, trên đỉnh còn có một khách sạn. Theo tờ rơi, đứng trên đài quan sát của khách sạn có thể ngắm nhìn toàn cảnh sông Yaqui và toàn bộ thị trấn.

Và quan trọng hơn là khách sạn đối diện với bức tượng thần mặt trời khổng lồ. Người ta nói rằng chỉ cần bạn thành tâm cầu nguyện với thần, bạn sẽ nhận được ánh sáng và tự do.

Trời đã gần tối, mặt trời đang bắt đầu lặn.

Hạ Hạ đóng cửa xe lại, đi được mấy bước, đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Hoàng hôn hôm nay thực sự có màu hồng.

Những đám mây nhẹ nhàng trôi qua, những tia sáng làm dịu đi những đường nét vốn lạnh lẽo vốn có của bức tượng, toàn bộ thị trấn dường như được bao bọc trong một bức tranh sơn dầu.

Lái xe lâu như vậy, đâu đó mọi chuyện đã trở lại bình thường. Lúc Chu Dần Khôn nhìn thấy Hạ Hạ dừng lại tại chỗ nhìn bầu trời, anh cũng không thúc giục cô, chỉ ngồi ở đầu xe nhìn về phía gương mặt của cô gái.

Lúc này cô đang ngẩng đầu, cái miệng nhỏ bé hơi hé mở, hiển nhiên là bị kinh ngạc. Người đàn ông cũng nhìn lên, lúc hoàng hôn thế này khiến anh không khỏi nhớ đến cảnh tượng tương tự lần trước ở đảo Man Anh.

"Đinh leng keng—"

Tiếng chuông gió kéo suy nghĩ của họ quay trở lại, hai người đồng thời quay mặt đi. Lúc này Hạ Hạ mới nhận ra cô vừa vứt anh sang một bên, một mình ngơ ngác đứng đó. Cô vội vàng quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

May mắn là trông anh không có vẻ gì như là sắp tức giận.

"Đây là nơi cháu muốn đến?" Chu Dần Khôn đi tới, từ góc độ của cô nhìn xung quanh, cũng không thấy có gì kỳ lạ: "Sao phải đến nơi này nói chuyện?"

Hạ Hạ nhìn bức tượng mặt trời khổng lồ, nghiêm túc nói: "Bởi vì ngụ ý ở đây rất tốt."

Biểu cảm này đối với Chu Dần Khôn rất quen thuộc. Không biết mình bị lừa giải thích kiểu gì mà cứ muốn đến đây.

Nhưng người đàn ông lại lười hỏi, cứ để cô làm theo ý mình.

Bước vào thị trấn, đi giữa vô số tác phẩm chạm khắc bằng đá, ngón tay chạm vào các ký tự và hình ảnh của người Maya trên tường đá, thực sự trải nghiệm những dấu vết sự sống đọng lại từ hàng ngàn năm trước ở đây, Hạ Hạ không khỏi xúc động.

Đang đi cô lại nghe thấy tiếng chuông gió.

Hạ Hạ nhìn qua, thấy cách đó không xa dưới gốc cây có một gian hàng nhỏ, có một người phụ nữ đội khăn trùm đầu đang ngồi.

Chắc do quanh năm nắng gió nên nước da bà ấy đen sạm, dáng người gầy gò. Lúc này, người phụ nữ đang cẩn thận sắp xếp gian hàng nhỏ được xây bằng đá, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lũ trẻ đang nô đùa trước mặt.

Tiếng chuông gió phát ra từ cái cây đó, chúng được treo trên những cành cây thấp hơn, khi có gió thổi, tiếng chuông sẽ thu hút mọi người nhìn qua.

Hạ Hạ im lặng thu hồi ánh mắt, chuyến đi này không chỉ để cho vui mà cô còn có việc quan trọng cần nói. Sự kiên nhẫn của Chu Dần Khôn có hạn, ở đây đã đủ tốt rồi, cô không thể lãng phí thêm thời gian nữa.

Vì thế cô cúi đầu bước lên bậc thang, tiếp tục đi về phía khách sạn trên núi.

3

Nhưng vừa tiến lên một bước, cô liền nghe thấy tiếng cười, lại vô thức nhìn sang. Hai đứa trẻ đằng kia dường như mỗi đứa được nhận một chiếc vòng tay mới, chúng vui vẻ đi vòng quanh quầy hàng, niềm vui của chúng khiến người khác cũng cảm thấy dễ chịu.

Hạ Hạ xoay người, đang định tiếp tục đi lên, eo cô đột nhiên bị siết chặt, một cánh tay khỏe mạnh vòng qua eo cô ôm người xoay lại, hướng thẳng đi về phía quầy hàng.

Hai đứa trẻ vẫn đang đuổi bắt không khỏi dừng lại, tò mò liếc nhìn. Nữ chủ quán nhìn qua mỉm cười.

Hạ Hạ bị Chu Dần Khôn ôm, chân không chạm tới đất, cô cảm thấy như có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình, xấu hổ đến mức chật vật muốn xuống: "Cháu có thể tự đi được."

Đôi chân dài chỉ đi vài ba bước chân đã đến, Hạ Hạ cuối cùng cũng được thả xuống.

"Chu Hạ Hạ, thích thì mua đi." Giọng điệu của anh có vẻ không hài lòng, thích nhưng lại không biết đòi hỏi, lén lén lút lút như kẻ trộm.

"Cháu không nói là cháu thích nó." Cô nhẹ nhàng trả lời.

"Không thích sao cứ nhìn lén hoài? Cháu đã nhìn anh bao nhiêu lần rồi?"

Hạ Hạ không ngờ lại bị anh phát hiện ra, cô quả thực đã nhìn mấy lần cũng không có cách nào phản bác lại.

"Bạn có muốn mua trang sức đôi không?" Một câu tiếng Anh có trọng âm chèn vào, Hạ Hạ vội vàng xua tay: "Không ạ."

Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn cô, không biết cô đang chột dạ cái gì.

"Vậy cháu muốn tặng một người à?" Người phụ nữ nhiệt tình chỉ vào một bên: "Những thứ này đều được đan bằng tay, có ý nghĩa rất tốt."

Lần này Hạ Hạ gật đầu hỏi: "Những thứ này đều được đóng gói sao ạ?"

"Đương nhiên rồi, nó sẽ được đóng gói thành gói hàng đẹp nhất."

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói: "Cháu muốn tặng nó cho ai?"

Nếu mà đang ở đây thì có thể trực tiếp đeo vào, nhưng mà cô lại muốn gửi đi. Chu Hạ Hạ đi cả chặng đường từ sang Mexico mua quà cho ai? Không ai ở Thái Lan hay Myanmar biết rõ về cô để nhận quà.

Nếu không phải Thái Lan và Myanmar thì là ở đây.

Ngoài anh ra, vẫn còn có A Diệu, Á La và Áo Lai. Những cái tên lần lượt xuất hiện, sắc mặt Chu Dần Khôn ngày càng trở nên xấu xí.

1

"Là cho Mạch Sa với Cái Tỉ." Hạ Hạ vừa lựa chọn vừa trả lời.

Mặc dù Mạch Sa với Cái Tỉ đều đã được tặng một cuốn sách và một cuốn sách tranh mới toanh nhưng đó không phải là những món quà được chuẩn bị đặc biệt cho họ.

Bây giờ nhiệm vụ giải cứu Áo Lai đã hoàn thành, chắc bọn họ sẽ sớm quay trở lại, Hạ Hạ muốn chính thức tặng quà cho hai đứa trẻ trước khi rời đi.

Thị trấn Yaqui là nơi mà họ luôn mong đợi, họ sẽ rất hạnh phúc nếu được tặng thứ gì đó liên quan đến nơi này.

Nghe được hai cái tên này, vẻ mặt Chu Dần Khôn cũng không hề dịu đi chút nào.

Lại là đám trẻ đó. Anh rất không thích trẻ con.

Nhưng Chu Hạ Hạ lại thích. Không phải của riêng mình nhưng mà đi đâu vẫn cứ nhớ đến.

Cô đến Mexico để chăm sóc con cái của người khác.

"Thích chúng đến vậy sao?"

"Vâng, rất thích. Mạch Sa với Cái Tỉ đều rất dễ thương lại lễ phép, có ai mà lại không thích hai người họ đúng không?" Hạ Hạ nhanh chóng chọn ra hai cái dây chuyền, trên đó treo một đĩa năng lượng mặt trời thu nhỏ.

Chu Dần Khôn đưa tiền, Hạ Hạ lập tức nói: "Khi về sẽ trả lại cho chú."

Anh hỏi: "Một đứa trẻ thì có cái gì tốt?"

Người phụ nữ đưa chiếc vòng cổ được gói lại cho Hạ Hạ. Chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo, Hạ Hạ cẩn thận nhét nó vào túi áo khoác.

Hai người rời khỏi quầy hàng đi về phía ngọn núi.

Về câu hỏi của người đàn ông, Hạ Hạ trả lời: "Trẻ em luôn tràn đầy hy vọng. Cháu vẫn nhớ cô giáo từng nói khi lên lớp rằng nhiều người thích trẻ con không chỉ vì chúng dễ thương mà còn là vì khi ở bên chúng, họ nhìn thấy hy vọng vào tương lai."

Đây cũng là điều mà mẹ cô đã từng nói với cô.

Nghĩ đến Tát Mã, cổ họng Hạ Hạ bất giác nghẹn ngào, ngay cả suy nghĩ của cô cũng bị xáo trộn.

Cô không để ý tới bậc thang cuối cùng cao hơn mấy bậc kia một chút nên vô tình vấp vào mép bậc thang ngã về phía trước, may mắn là người đàn ông đã kịp thời ôm cô lại.

Chu Dần Khôn hoàn toàn nhìn không ra trẻ con thì có lợi ích gì. Nhưng con thỏ nhỏ này khi nói chuyện lại có vẻ hơi buồn, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó, thậm chí không thèm nhìn đường.

Cả hai vừa bước lên, một người phục vụ lập tức chạy tới. Hạ Hạ điều chỉnh tâm trạng, lễ phép mỉm cười với người phục vụ, chỉ vào đài quan sát đối diện với Tượng Thần Mặt Trời.

Đó là vị trí đắt nhất trong khách sạn,  người phục vụ vui mừng khôn xiết, hướng dẫn hai vị khách quý rất chu đáo.

Chu Dần Khôn từ trước đến nay đều quen tiêu tiền, anh chướng mắt thói quen tiết kiệm của Hạ Hạ. Không ngờ lần này cô lại chọn được chỗ ngồi tốt nhất và đắt tiền nhất cho bữa tối với anh.

Mặc dù tiền là anh bỏ nhưng người đàn ông vẫn rất hài lòng.

Anh đã đánh giá thấp Hạ Hạ coi trọng bữa ăn này đến mức nào. Trong khi gọi món, anh nghe thấy cô lịch sự hỏi người phục vụ bằng tiếng Anh xem có thể dùng bếp để nấu ăn không, Chu Dần Khôn ngước mắt lên nói: "Cháu muốn sao?"

Hạ Hạ mím môi: "Cháu muốn... tự tay nấu vài món cho chú."

2

"Không vấn đề gì thưa cô, chỉ cần cho tôi biết nguyên liệu cô cần, tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng trong mười phút nữa." Người phục vụ nhiệt tình nói.

"Vâng, cảm ơn." Hạ Hạ đứng dậy nói với người đàn ông: "Vậy cháu sẽ qua đó trước."

Thỏ nhỏ chủ động phục vụ, Chu Dần Khôn đương nhiên sẽ không ngăn cản, anh nâng cằm đồng ý. Mãi cho đến khi thấy cô đi theo người phục vụ vào nhà hàng người đàn ông mới rời mắt, cầm điếu thuốc trên bàn lên châm một điếu.

Vừa đặt bật lửa xuống thì điện thoại lại reo lên.

Anh cầm lên, Kevin ở đầu dây bên kia: "Anh Khôn, em sắp xong rồi."

"Tình huống cụ thể thế nào?" Chu Dần Khôn đứng dậy, đi đến lan can đài quan sát.

Trong điện thoại, Kevin báo cáo nhanh chóng rõ ràng. Chu Dần Khôn hút một điếu thuốc, im lặng lắng nghe.

Không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng có tiếng nói phát ra từ phía sau. Khi anh quay lại, là Hạ Hạ và người phục vụ đang đẩy xe giao đồ ăn về phía bên này.

"Được rồi, đến đó là đủ rồi. Tiếp theo mày có thể liên hệ với Áo Lai sắp xếp việc khởi hành ngay sau khi điều chỉnh hàng hóa."