Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 226




Tất cả những gì có thể nghe thấy chỉ là thỉnh thoảng có tiếng chó sủa và tiếng bước chân của lực lượng vũ trang tuần tra.

Trong phòng ánh đèn vàng ấm áp, Hạ Hạ ngồi ở trước bàn, trước mặt có giấy bút, trên giấy vẽ thứ gì đó lộn xộn.

Dựa vào thông tin mà Sách Lạp vô tình tiết lộ trong ngày, Hạ Hạ đại khái biết được có hai con đường khả thi hơn để xuống núi.

Một là đi theo xe của người bán rau xuống núi, trên đường xuống núi về cơ bản sẽ không bị kiểm tra, đây là con đường nhanh nhất và ít tiêu tốn nhiều công sức nhất.

Nhưng làm thế nào để lên được xe lại là một vấn đề. Xe của người bán rau đều là xe tải, cabin phía trước có thể chở được ba người, nếu cô ngồi ở đó thì có thể bị phát hiện từ cách xa hàng trăm mét, đừng nói là xuống núi, đến lúc đó ngay cả cổng làng cũng không ra được.

Cô gái cau mày, ánh mắt vô thức rơi vào một con đường khác.

Đó là một con đường mòn. Là con đường mà rất nhiều thế hệ trồng thuốc phiện khác đi dần tạo thành, khi đó thuốc phiện thu hoạch được phải mang xuống núi để trao đổi, sau này quân đội vũ trang thống nhất thu gom cao thuốc phiện nên người dân xuống ít hơn. Về sau này trở thành cách duy nhất để những đứa trẻ tò mò về chân núi lẻn xuống xem.

Nói là đường nhưng thực cũng ra không phải là đường, vì nó dốc lại nguy hiểm, muốn xuống núi không những phải đi bộ hai ngày hai đêm mà có thể trên đường đi còn gặp phải côn trùng độc và rắn cùng với lực lượng vũ trang thù địch khác muốn do thám các nhà máy trên núi. Cô nghe nói những người đó đặc biệt bắt người trên núi để tra tấn lấy thông tin.

Cả hai con đường đều có những khó khăn khác nhau.

Nhưng ít nhất vẫn có một tia hy vọng. Hạ Hạ cầm bút tiếp tục suy nghĩ.

So với hai lối thoát có khả thi này, trường hợp xấu nhất thực sự là Chu Dần Khôn quay lại sớm hơn trước khi cô lên đường.

Tưởng tượng đến đây, nghĩ đến khuôn mặt của anh nhịp tim của cô tăng lên một cách khó hiểu.

Bất tri bất giác, bầu trời bên ngoài càng ngày càng tối. Con chó sủa nãy giờ bây giờ cũng đã im lặng.

Trong làng phần lớn các hộ gia đình đều không có đèn, nên mọi người đều đi ngủ sớm, không ai để ý gian phòng nhỏ phía sau vẫn sáng suốt đêm.

*

Hạ Hạ suốt đêm không ngủ.

Ngay cả khi vừa tắt đèn nằm trên giường lúc sáng sớm, cô vẫn luôn nghĩ về tờ giấy chi chít kia.

Cô vừa nằm xuống chưa được bao lâu, bên ngoài đã nghe thấy tiếng trẻ con chạy nhảy cười đùa. Cô nhấc chăn đi ra khỏi giường, rửa mặt xong đang định thu dọn đồ đạc trước, lại phát hiện chẳng có gì để đóng gói, ở đây chẳng có thứ gì thuộc về cô cả.

Vì thế cô ngồi trong phòng đợi, giữa trưa Sách Lạp đến mang đồ ăn cho cô, nhưng Hạ Hạ lại ăn đến thất thần.

Chờ suốt một ngày, trời lại tối mà người bán rau vẫn chưa đến.

Niềm hy vọng trong mắt cô gái dần dần bị thay thế bởi sự mất mát và lo lắng.

Trong phòng ánh đèn vàng ấm áp lại sáng lên, Hạ Hạ vẫn ngồi nguyên tư thế tối qua, tờ giấy vẽ đầy hình vẽ đã không còn nữa.

Sự chờ đợi không mục đích như vậy khiến cô không thể ngủ yên được. Bởi vì cô không biết xe của người bán rau hay trực thăng của Chu Dần Khôn sẽ đến trước vào rạng sáng ngày mai.

Càng nghĩ càng thấy bất an, Hạ Hạ không khỏi đứng dậy đếm số cao thuốc phiện ngày hôm qua chưa dùng đến, những thứ này đều có thể dùng làm tiền.

Sau đó cô gói trái cây dại sạch mà Sách Lạp đưa tới, lục lọi trong phòng tìm một chiếc ấm rồi đổ đầy nước vào.

Lại chờ thêm nửa ngày nữa.

Nếu trưa mai xe của người bán rau không tới thì cô sẽ xuống núi theo con đường nhỏ, dù có côn trùng độc, dốc hay nguy hiểm đến đâu cũng vẫn hơn là tiếp tục chờ đợi.

Đột nhiên, một bóng đen lóe lên trước cửa sổ.

Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chỉ thấy được một chút. Cô thậm chí còn không chắc bóng đen đó có phải là người hay không, bởi vì hình dáng của cái bóng đó quá kỳ lạ...

Cô bước tới và mở cửa, bên ngoài có một đội binh lính có vũ trang cầm súng đi ngang qua.

Hạ Hạ nhìn quanh, trong đêm tối, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Cô đóng cửa lại, nghĩ ngợi, có vẻ như cô đang quá lo lắng.

Nghĩ đến đây, cô bước trở lại, đặt những thứ đã chuẩn bị sẵn bên giường, để có sức đi xuống núi, cô buộc mình phải nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

*

Nắng sớm chiếu vào cùng tiếng reo hò của lũ trẻ ngoài kia.

Người trên giường tỉnh dậy, cô ngồi dậy.

Tiếng reo hò sáng nay khác hẳn những ngày trước, nghe rất đông đúc sôi động.

Hai mắt Hạ Hạ sáng lên, một niềm vui sướng cũng theo đó dâng lên, cô vội vàng mở chăn ra bước xuống giường, cũng không rửa mặt, chỉ mặc một chiếc áo khoác chạy ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy một tiếng súng "rầm" vang lên, Hạ Hạ dừng bước. Theo tiếng vọng qua đi, nhiều trẻ em và binh lính có vũ trang bị bao vây ở khoảng đất trống cạnh cổng làng.

"Hạ Hạ, cậu dậy rồi!" Sách Lạp đã hoàn thành xong công việc buổi sáng, vui vẻ chạy về phía cô.

"Sách Lạp, họ là ai?"

"Tướng Mẫn Mạo tâm trạng đang rất tốt. Mọi người đang đặt cược thuốc phiện." Sách Lạp chỉ về phía đó: "Thật ra, đó cũng là việc chọn người, những cậu bé đó cạnh tranh bắn súng với nhau, ai bắn chính xác hơn thì có thể nhận được một miếng cao thuốc phiện, còn có thể tham gia lực lượng vũ trang để huấn luyện, về sau sẽ có tiền."

Giọng điệu của cô ấy rất tự nhiên, để một đám trẻ dưới mười tuổi cầm súng không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào.

Đang lúc bọn họ nói chuyện ở đây thì bên kia lại vang lên một tiếng súng "rầm", tiếng cười xung quanh vang lên.

Hạ Hạ nhìn sang, thấy khói từ họng súng bốc lên từ giữa đám trẻ, một con gà còn nhảy trên mặt đất, hiển nhiên là đã bắn trượt mục tiêu.

Bóng lưng của đứa trẻ cầm súng trông như chỉ mới năm sáu tuổi, viên đạn bắn trượt mục tiêu không chỉ đơn giản là nó không thể lấy được thuốc phiện mà còn có nghĩa là nó sẽ không thể tham gia lực lượng vũ trang phụ trách lương thực hàng ngày.

Tấm lưng nhỏ tràn đầy thất vọng, trong khi những đứa trẻ xung quanh lại vang lên những tiếng cười nhạo không ngớt, độ giật của phát bắn khiến cánh tay của đứa trẻ hơi run, nó quay đầu sang bên kia, mở miệng như thể muốn xin một cơ hội khác.

Nhưng chưa kịp nói thì đã bị một đứa trẻ lớn hơn đẩy ra, khẩu súng trong tay phải chuyển sang đứa trẻ tiếp theo.

Hạ Hạ im lặng nhìn đi chỗ khác.

Thấy Hạ Hạ vẫn im lặng, Sách Lạp không khỏi hỏi: "Hạ Hạ, sáng nay cậu chưa ăn gì phải không? Đúng lúc sáng nay tớ phát hiện gà nhà tớ đẻ một quả trứng, tớ nấu cho cậu rồi mang lại đây!"

"Không, không, không cần đâu Sách Lạp." Hạ Hạ từ chối. Trong toàn bộ Làng Gorgon thứ cô biết rõ nhất là hoàn cảnh của gia đình Sách Lạp.

Chỉ có một con gà, Sách Lạp chăm nó còn tận tâm hơn chăm bản thân. Hạ Hạ thực sự không thể nhận được quả trứng mà cô ấy đã mong chờ bấy lâu nay.

Nhưng cô cũng cảm nhận được mặc dù Sách Lạp nhận thuốc phiện nhưng cô ấy vẫn thấy không ổn nên trước sau luôn muốn nấu cho cô những món ngon nhất, quý giá nhất.

Thế là Hạ Hạ nói: "Trái cây cậu hái hôm qua rất ngon. Tối qua tớ ăn rất nhiều, đến bây giờ cũng chưa thấy đói."

Sách Lạp cười vui vẻ nói: "Cậu thích trái cây đó hả? Buổi chiều tớ sẽ đi hái mang về, trứng tạm giữ lại, chờ có bột mì rồi làm bánh rán rau rừng dại được không?"

Nói đến bột mì, Hạ Hạ quay đầu nhìn về phía cổng làng. Nó vẫn yên bình như thường lệ, không có bóng dáng một chiếc xe tải nào cả.

Cô quay đầu cười với Sách Lạp: "Được."

Tuy chưa phải mùa thu thập cao thuốc phiện nhưng người trong làng cũng không nhàn rỗi, ngày nào cũng bận rộn.

Chẳng hạn như Sách Lạp sẽ cùng với các phụ nữ trong làng, buổi sáng ra đào hai loại rau rừng dại, một loại cho người ăn, một loại băm nhỏ làm thức ăn cho gà, chó ăn, cho đến giữa trưa mới có thể trở về nấu ăn. Buổi chiều có một số người còn ra ruộng anh túc trồng cây con, có người giặt giũ quần áo, trời tối lại bắt đầu đốt lửa nấu ăn.

Đối với họ, thời gian luôn trôi qua thật nhanh.

Nhưng đối với những người đang mờ mịt chờ đợi thì từng phút từng giây trôi qua vô cùng chậm chạp.

Kế hoạch đêm qua là đợi đến giữa trưa hôm nay, nếu xe của người bán rau vẫn chưa tới, Hạ Hạ sẽ phải một mình từ đường mòn đi bộ xuống núi.

Sáu giờ sáng Hạ Hạ đã bị đánh thức bởi tiếng đánh cược vô cùng lớn bên ngoài, cô đã đợi ở trong phòng năm tiếng rồi nhưng vẫn không thể đợi được xe tải của người bán rau.

Tính theo thời gian đơn đăng ký được gửi đi trong đêm đó, hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu không có trường hợp đặc biệt nào thì sẽ tự động được phê duyệt.

Khoảng cách rời đi, khoảng cách tự do, cũng chỉ còn lại một bước cuối cùng.

Chỉ cần cô đến sân bay suôn sẻ và lên máy bay, một cuộc sống mới đang chờ đợi cô.

Phấn khích, lo lắng, hồi hộp trộn lẫn, trên trán Hạ Hạ dần dần xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Cô nhìn kim đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ.

Trò chơi đánh cược bên ngoài đã sớm kết thúc, cô nghe thấy tiếng bước chân và giọng nói nối tiếp nhau, cho biết đã đến giờ ăn trưa. Sách Lạp nói xe của người bán rau sẽ chỉ đến vào buổi sáng.

Nói cách khác, hôm nay sẽ không đến.

Hạ Hạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cô đứng dậy cầm lấy những thứ cô đã đóng gói tối qua, định lấy cớ đi chợ rời khỏi làng. Lần đầu tiên cô đến đây Sách Lạp đã sử dụng lí do này, thời điểm đó không ai ngăn cản anh ấy.

Cô sẽ cố gắng đi bộ trên nhiều con đường khi trời còn tối, và khi trời tối không còn nhìn thấy đường nữa, cô sẽ trốn đi. Cũng tương tự như trốn trong hang động trong rừng ở núi Birao trước đây, hai người đợi đến rạng sáng mới tiếp tục xuống núi.

Một bên túi đựng trái cây được đóng gói, bên kia đựng một bọc cao thuốc phiện lớn chưa mang ra.

Hạ Hạ bưng ấm nước lên, vừa đi tới cửa liền quay người bật đèn trong phòng lên. Hiếm khi cô lại lãng phí như vậy, nhưng cô phải làm thế để người ta nghĩ ở trong phòng có người.

Làm xong việc này, Hạ Hạ lại quay người đi tới cửa, đúng lúc cô đang định mở cửa ra thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hoan hô.

Cô ngẩn ra, nghe rõ ràng nghe thấy tiếng ô tô lớn đang chạy tới. Trong lòng dâng lên một niềm vui sướng, cô gái đặt ấm nước xuống rồi vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, một chiếc xe tải chở đầy rau, trái cây, thịt đang đậu ở bãi đất trống rộng nhất làng. Xe vừa dừng, trẻ em và người lớn cầm cao thuốc phiện vây quanh.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông da đen bụng phệ bước ra. Đầu tiên hắn bước tới chào tướng Mẫn Mạo, không biết đang nói gì, người đàn ông béo quay người chỉ vào đồ đạc trong xe, cười lớn.

Ngay sau đó hắn bước trở lại, mở khóa kéo chiếc túi nhỏ trên thắt lưng, lấy cao thuốc phiện rồi mang đồ trên xe xuống. Không có thang đo, hắn là người đưa ra quyết định cuối cùng về việc một miếng thuốc phiện có thể đổi được bao nhiêu.

Nhưng ngay cả khi đó là một hoạt động buôn bán không công bằng và không có luật lệ, nông dân trồng thuốc phiện vẫn vui vẻ chấp nhận.

Hạ Hạ nhìn cảnh tượng trước mắt, sự kinh hỉ vừa dâng trào dần dần nguội đi.

Tình huống trước mắt hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.

Mặc dù có rất nhiều người tụ tập trước xe nhưng thực tế không có nhiều người mua rau và thịt nên người đàn ông có thể tự mình làm tất cả. Mẫn Mạo lại ở cách đó không xa, quân vũ trang tới lui sẽ dừng lại quan sát một lúc.

Trước mắt bao người, cô không thể nào lặng lẽ trốn trong xe được.

Hạ Hạ đứng cách đó không xa, mím môi, vô thức đút hai tay vào túi quần. Sờ sờ đồ vật bên trong, cô chợt nghĩ tới điều gì đó.