A Diệu biết, Chu Dần Khôn đương nhiên cũng biết.
"Việc bay thử nguyên mẫu cũng có thể."
Mỹ phát triển ra F-22 được mệnh danh là máy bay chiến đấu tàng hình mạnh nhất thế giới, nó được cải tiến từ máy bay chiến đấu YF-22, cũng đã thử nghiệm thành công.
"Miễn là hắn có thể giải quyết được việc này thì có thể trả trong một lần."
A Diệu cũng không quá chắc chắn, trước tiên xin chỉ thị: "Nếu hắn không giải quyết được thì sao? Có nên thương lượng để thay đổi phương thức thanh toán?"
"Không giải quyết được..." Chu Dần Khôn mỉm cười: "Vậy chỉ có thể bán hắn cho Mỹ, để hắn sống tiếp phần đời còn lại trong tù."
Vì hắn đã chủ động đưa tới cửa cho nên dù Victor này có muốn hay không thì cũng phải làm.
A Diệu gật đầu. Muốn kiếm tiền từ Anh Khôn cũng không dễ như vậy.
Nếu chúng ta có thể giành được nguyên mẫu chiếc máy bay chiến đấu, thứ nhất, sẽ mang lại sự yên tâm cho các cánh đồng thuốc phiện và nhà máy ở Helmand, thứ hai, chúng ta có thể sử dụng nó để tiếp cận công nghệ máy bay chiến đấu tiên tiến nhất. Ngoài việc tốn kém mua và bảo trì ra thì động thái này gần như không có nhược điểm.
Nhưng xét cho cùng, rút quá nhiều tiền cùng một lúc, lại sử dụng gần như toàn bộ vốn lưu động mang lại rủi ro rất lớn. Hiện tại việc mở rộng thị trường chỉ mới bắt đầu, hàng hóa chưa hình thành quy mô lớn, vốn không thể nhanh chóng chảy trở về.
A Diệu do dự vài giây, sau đó nói: "Anh Khôn, để đảm bảo an toàn anh vẫn cần chuẩn bị sẵn tiền dự phòng. Vấn đề vũ khí bây giờ có nên tạm gác lại không? Hay là Tam giác vàng với Afghanistan một trước một sau, không làm cùng một lúc."
"Không." Chu Dần Khôn trực tiếp từ chối.
Doanh nghiệp càng lớn thì lực lượng vũ trang càng phải theo kịp. Nếu chậm chân, không phải mất của thì sẽ là mất mạng.
Bất cứ quyết định gì của Chu Dần Khôn A Diệu chưa bao giờ nói hai lời.
"Ở Helmand bên kia, Tra Sai từ nay sẽ là người phụ trách, mày có thể trao đổi với nó."
"Vâng, anh Khôn."
Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc, im lặng hai giây rồi nói: "Còn nữa, mày tự mình đến đó một chuyến."
Nói xong quay đầu nhìn nhìn thiếu niên cách đó không xa. Á La lập tức gật đầu, giây tiếp theo điện thoại của A Diệu rung lên.
Á La gửi đến một địa chỉ, A Diệu đọc xong bối rối ngước lên.
Chu Dần Khôn nhìn anh ta: "Bắt sống, đêm nay xuất phát, hành động nhanh vào."
3
"Vâng."
Nói xong chuyện về quân bị thì đã quá nửa đêm. Hai thương vụ làm ăn giữa Dawood và Kuriti đều do Hàn Kim Văn và La Trát Lương xử lý, Chu Dần Khôn cũng không còn việc gì để làm.
Á La hỏi: "Anh Khôn, anh có muốn về biệt thự không?"
Việc làm ăn đã bàn bạc xong, không còn lý do gì mà biệt thự không ở lại phải đi ở khách sạn.
Chu Dần Khôn hút một điếu thuốc, một lúc sau mới nói: "Đi gọi Lão Hàn với Lão La về."
"Vâng."
Đánh giá từ cuộc trò chuyện vừa rồi, có lẽ là muốn tiếp tục nói về việc đẩy nhanh mở rộng thị trường. Hàn La đều không trả lời điện thoại, Á La đứng dậy đi về phía cửa.
Đi được nửa đường, một mệnh lệnh khác đến từ phía sau vang lên.
"Sáng mai đưa Chu Hạ Hạ về Ngõa Bang."
2
Á La dừng một chút, quay người nói vâng.
A Diệu nãy giờ vẫn chưa rời đi có chút ngạc nhiên. Anh Khôn đi đâu cũng mang theo Hạ Hạ, cho dù muốn quay về thì cũng phải đợi mọi chuyện ở đây kết thúc rồi anh Khôn mới đưa cô cùng về.
Nhưng vì lý do nào đó, giữa làn khói, A Diệu nhạy bén cảm thấy tâm trạng Chu Dần Khôn không tốt.
Không biết liệu đó có phải là do chi phí vũ khí quá lớn hay vì lý do nào khác.
Cái trước thì ván đã đóng thuyền rối, cái sau... đó là chuyện riêng của anh Khôn.
A Diệu quyết định không hỏi thêm câu hỏi nào nữa.
*
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Hạ Hạ ngồi trên trực thăng, trên người thắt dây an toàn.
Máy bay bay qua Yangon, dần dần bay về vùng núi cao phía Bắc.
Cô ấy nhìn đi chỗ khác, quay đầu sang một bên.
Nhìn thấy Á La đang đeo tai nghe liên lạc, cô mím môi nói: "Không phải cậu nói mấy ngày tới tôi ở lại biệt thự Yangon sao? Vì sao lại... đột ngột quay về?"
"Lệnh của anh Khôn." Á La trả lời đến vô cùng đơn giản.
Cô gái khẽ cau mày, trong lòng có chút bất an. Cô muốn hỏi thêm nhưng vừa mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
Lúc trực thăng hạ cánh đã đến giữa trưa, khói bốc lên từ nóc nhiều ngôi nhà ở làng Gorgon. Hạ Hạ xuống máy bay, quay lại nhìn thì thấy Á La vẫn ngồi tại chỗ, không có ý định ở lại đây.
Mãi đến khi cô vào làng, chiếc trực thăng mới cất cánh bay trở lại. Cô nhìn trực thăng bay đi rồi nhìn quanh, cô đã trở lại cái nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài này.
Cô đã mất cả đêm để suy nghĩ về con đường từ biệt thự đến sân bay, nhưng giờ tất cả đều công cốc.
Mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ bỗng nhiên bị gián đoạn.
Nhìn lại trạm kiểm soát đầu cổng làng, không chỉ ở đó, mà cả làng đều đầy rẫy quân lính mang súng trên lưng, căn bản là không thể ra khỏi làng xuống núi trước mắt bọn họ.
Hạ Hạ nhìn đi chỗ khác, tâm có chút lạnh.
"Hạ Hạ!"
Đột nhiên có một giọng nữ vui vẻ vang lên, Hạ Hạ theo tiếng gọi nhìn qua, Sách Lạp đang đeo một chiếc giỏ lớn trên đôi vai gầy, hạnh phúc chạy về phía cô: "Cậu đã đi đâu vậy? Sang nay đến tìm cậu nhưng trong phòng không có ai cả!"
Nhìn thấy Sách Lạp, Hạ Hạ mỉm cười nói: "Tớ ra ngoài một lát. Còn cậu? Cậu đang đi tìm tớ... "
Đi được nửa đường, cô chợt nhớ ra mình chưa trả được món nợ. Hạ Hạ vội vàng nói: "Xin lỗi Sách Lạp, tớ lập tức sẽ—"
"Có gì đâu mà phải xin lỗi? Tớ chỉ muốn hỏi cậu có muốn cùng tớ đi đào rau rừng dại không, nhưng rau rừng dại phải tìm khắp trên núi, cậu mà đi thì sẽ mệt chết mất."
Sách Lạp vừa nói vừa hào hứng gỡ giỏ trên lưng xuống đưa tới trước mặt Hạ Hạ, ánh mắt lấp lánh: "Cậu xem những thứ này có thể dùng làm bánh rán rau dại không?"
Rau rừng dại đào lên được luộc với chút muối, hoặc nấu trực tiếp với cơm, như này chỉ có thể xoa dịu cơn đói chứ căn bản không ngon chút nào. Kể từ lần cuối cùng cô ấy được ăn bánh gạo, còn có bánh rán, Sách Lạp trong mơ cũng nghĩ về bánh.
Nhìn thấy trước mấy loại rau rừng dại hai mắt cô ấy cũng tràn đầy hưng phấn, Hạ Hạ nghĩ tới lời người đàn ông nói đêm đó.
"Bây giờ tôi là ông chủ lớn, còn cháu là bà chủ nhỏ, cháu có thể làm bất kì điều gì cháu muốn, nhưng họ thì không."
"Bởi vì họ phải kiếm tiền cho chúng ta."
Lòng cô chợt giật thót. Hạ Hạ quay mặt đi, không dám nhìn vào mắt Sách Lạp.
"Hạ Hạ, cậu sao thế?" Thấy vẻ mặt cô không ổn, Sách Lạp vội vàng đặt giỏ xuống, quan tâm hỏi.
"Không, không sao." Hạ Hạ nhìn đám rau rừng dại trong giỏ trên mặt đất, trong lòng bình tĩnh lại trước hơn chút: "Có thể làm được, nhưng cần bột mì, nếu có trứng thì càng tốt."
Mặc dù cô chưa bao giờ tự mình làm nhưng Hạ Hạ đã nhìn thấy cô Linda làm.
Chỉ là ở đây bột mì và trứng cũng phải dùng cao thuốc phiện đổi.
Nói xong, Hạ Hạ ngước mắt lên: "Sách Lạp, cậu về nhà trước đi, lát nữa tớ sẽ đến tìm cậu."
"Ồ, được." Sách Lạp nhìn thấy cô đi thẳng về phía cổng làng.
Hạ Hạ vừa đến cổng làng đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quân phục ngụy trang cầm súng đi về phía cô.
Cô gái vô thức dừng lại, người nọ thấy cô dừng lại thì giật mình, sau đó anh ta như nhớ ra điều gì đó, đeo khẩu súng lên ngực ra sau.
"Tiểu thư cần gì?"
Người này tên là Mẫn Mạo, một vị tướng vũ trang phụ trách đảm bảo an ninh cho Ngõa Bang. Hiện tại Hàn Kim Văn và La Trát Lương không có ở đây, anh ta hoàn toàn chịu trách nhiệm về căn cứ ở Ngõa Bang.
"Xin hỏi, chú Hàn có chịu trách nhiệm về thuốc phiện ở đây không?" Nhớ lại Hàn Kim Văn sáng hôm qua cũng đi Yangon, Hạ Hạ nói thêm: "Khi nào chú ấy mới về?"
"Tiểu thư cần thuốc phiện?"
Hạ Hạ gật đầu.
"Chú Hàn với chú La đi Yangon với ông chủ, họ không nói khi nào sẽ quay lại."
"À. Vậy thì..." Hạ Hạ còn chưa kịp nói xong, Mẫn Mạo nói tiếp: "Nhưng ông chủ sáng hôm qua đã nói với tôi tiểu thư có thể tự do ra vào kho hàng, cô có thể lấy bất cứ thứ gì cô muốn từ Ngõa Bang."
Hạ Hạ hơi sửng sốt.
"Mời đi theo tôi."
Mẫn Mạo tướng quân đích thân tới, người phụ trách kho hàng quân vũ trang lập tức tránh đường.
Nhìn từ bên ngoài, nhà kho không khác gì những ngôi nhà khác ở làng Gorgon, cũng không thu hút. Sau khi cùng Mẫn Mạo bước vào, Hạ Hạ mới phát hiện bên trong rộng đến mức nào. Bên trái nhà kho nối liền với nhà máy trên mặt đất và dưới lòng đất, bên trong mọi người đều đeo mặt nạ bảo hộ, đang bận rộn với công việc trước mặt.
Hạ Hạ nhìn thấy vô số viên gạch và bột trắng được đóng gói ngay ngắn bên cạnh.
"Thuốc phiện ở bên này."
Nghe Mẫn Mạo nói, Hạ Hạ nhìn sang, cao thuốc phiện chưa qua chế biến được bọc trong cánh hoa anh túc cho vào giỏ, từ đây nhìn sang thậm chí còn không nhìn thấy điểm kết thúc.
"Ở đây còn có tiền mặt và vàng miếng." Mẫn Mạo chỉ vào một dãy két sắt: "Ngài cần bao nhiêu?"
Nói xong Hạ Hạ liền nhìn thấy anh ta lấy ra một bao tải lớn. Cô mở to mắt, xua tay: "Không cần không cần, tôi không cần nhiều như vậy đâu."
Cô bước tới lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn ra, sau đó đi đến giỏ, lấy thuốc phiện từ bên trong ra, gói đầy hai chiếc khăn giấy rồi nhét vào túi quần.
Hạ Hạ lấy xong liền đi tới nói: "Cảm ơn."
Mẫn Mạo nhướng mày, dẫn cô ra khỏi nhà kho.
Bản thân ông chủ đích thân dặn dò, hắn nghĩ dù thế nào đi nữa cũng phải lấy nghìn cân. Không ngờ chỉ lấy có mỗi vậy, lấy xong rồi trong giỏ cũng không có khác gì.
Chỉ là một cuộn thuốc phiện gói trong khăn giấy cũng là số tiền mà một gia đình nông dân trồng thuốc bình thường chi tiêu trong cả năm.
Nhiều đến nỗi khi Hạ Hạ đưa nó cho Sách Lạp, cô ấy sợ đến mức lùi lại hai bước: "Không, không, này nhiều quá, tớ không dám lấy đâu, Hạ Hạ cậu lấy ở đâu vậy?"
Hạ Hạ mới đưa qua một ít đã thấy Sách Lạp sợ thành như vậy, tay còn lại vẫn đút trong túi chưa lấy ra, cô dừng lại, đặt phần còn lại trở lại.
"Cầm lấy đi Sách Lạp. Số tiền dư ra thì dùng làm chi phí sinh hoạt cho tớ, chúng ta có thể cùng nhau ăn những món ăn ngon."
"Nhưng mà." Sách Lạp nhìn cao thuốc phiện trên tay cô: "Như này nhiều quá."
"Vậy thì đổi thêm bột mì và trứng để làm bánh, còn có thể ăn trong thời gian dài." Hạ Hạ kiên trì đặt đồ vào tay cô ấy.
Sách Lạp nhìn cao thuốc phiện trên tay, đột nhiên trở nên giàu có, cô ấy không cần lo cả năm sau không đủ lương thực cho cả nhà nữa, đây thực sự là một cám dỗ rất lớn mà không người trồng thuốc phiện nào có thể cưỡng lại được.
Sách Lạp cuối cùng cũng nhận lời, cô ấy ngước mắt lên đầy cảm kích nói: "Cảm ơn."
Lời cảm ơn như vậy, Hạ Hạ tiếp nhận cũng không thoải mái.
"Những thứ này không chỉ có thể đổi lấy bột mì và trứng, mà trong vài ngày nữa còn có thể đổi lấy rau dưa và một ít thịt!" Sách Lạp cẩn thận cất cuộn cao thuốc phiện đi: "Hạ Hạ, cậu có muốn ăn gì không? Vài ngày nữa tớ sẽ đi đổi."
"Tại sao lại phải vài ngày?" Hạ Hạ khó hiểu: "Chợ mà chúng ta đến lần trước không phải ngày nào cũng mở sao?"
"Nơi đó chỉ có thể mua được một ít đồ vật thông thường, không thể mua những thứ quá đắt tiền. Ví dụ như rau, trái cây và thịt tươi thì phải đợi người bán rau lên núi."
"Người bán rau?"
"Ừ." Sách Lạp giải thích: "Cậu cũng cũng biết ở đây chúng tớ không thể tùy ý lên núi xuống núi được, ngay cả khi có thể thì cũng không có ô tô, chỉ có thể đi bộ, chắc phải đi đến mấy ngày đêm. Lúc đầu người bán rau mỗi năm chỉ đến một lần, đó là lúc thu thập cao thuốc phiện vào tháng sáu, họ biết mọi người đều có nhiều tiền nên họ sẽ chất rau, trái cây và thịt lên núi."
"Thời gian còn lại họ không đến vì chiến tranh vũ trang khắp nơi ở Ngõa Bang. Tuy nhiên, sau đó ông chủ lớn đã đuổi những người đó đi, đồ ăn lương thực sẽ đến vài lần trong năm. Thường là vào tháng 2, tháng 6 và đầu tháng 10. Hôm nay là ngày thứ 5, muộn hơn trước vài ngày."
"Nói cách khác, xe của người bán rau có thể lên xuống núi thoải mái phải không?"
Nghe vậy, Sách Lạp nghiêng đầu nhìn Hạ Hạ. Không biết vì sao vừa rồi cô ấy cảm thấy Hạ Hạ có chút chán nản, nhưng chỉ vài giây sau, cô dường như đã vui vẻ trở lại.
Nhưng nếu Hạ Hạ vui thì cô ấy cũng vui.
Sách Lạp gật đầu: "Đúng vậy, xe của người bán rau lên núi sẽ bị kiểm tra, sau đó tất cả các trạm kiểm soát vũ trang sẽ cho đi."
Đôi mắt vốn đã mờ mịt của Hạ Hạ lại sáng lên.