Chương 74 : Nghĩa Mẫu, Nghĩa Nữ. Bà Bà cùng Trưởng Tức, Thứ Tức.
Tô Minh Nguyệt dẫn Võ Túc Y, Võ Túc Hân đến phòng tắm liền rời đi, trở về phòng mình chờ đợi.
Một lát sau, Tô Minh Nguyệt nhìn hai thiếu nữ ánh mắt loé sáng.
Khi nãy hai nàng khuôn mặt lấm lem dung mạo bị che lấp, sau khi rửa sạch thay đồ, tựa hồ như đã hoá thành người khác.
Nhìn đôi môi anh đào, mày nguyệt mắt to, mũi dọc dừa tinh xảo, khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng ngần, nếu như không nói người khác có khi nghĩ hai nàng là tiểu thư khuê các nào đó chứ không phải là nha hoàn, gia cảnh bần hàn.
Ngắm nhìn một hồi, Tô Minh Nguyệt gật đầu hài lòng, ánh mắt lập loè tựa hồ đang nghĩ đến việc vui nào đó không nhịn được mà mĩm cười.
Túc Y, Túc Hân gặp Tô Minh Nguyệt bỗng nhiên cười một mình, tuy là nghi hoặc nhưng cũng không dám nói gì.
Dù sao hai nàng chỉ mới vào Trần gia làm sao biết được tính tình của Tô Minh Nguyệt thế nào, lỡ như lên tiếng làm phật lòng nàng gánh hoạ vào thân thì lại khổ.
Tự cười một chút, Tô Minh Nguyệt nhìn hai nữ hỏi :
" Phụ mẫu hai ngươi làm sao lại mất ? Có thể nói ta nghe không ?"
Võ Túc Hân, Võ Túc Y nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu Võ Túc Hân nói :
" Nô tì..."
Vốn định kể rõ thân thế nhưng Võ Túc Hân chỉ vừa thốt ra hai chữ nô tì liền bị Tô Minh Nguyệt đánh gãy :
" Nô tì cái gì không cần phải xưng nô tì, các ngươi vừa bằng độ tuổi nhi tử của ta thôi thì ta nhận các ngươi làm con nuôi nha, đồng ý không ? "
Võ Túc Hân, Võ Túc Y nghe nàng nói vậy thì ánh mắt khuôn mặt hiện lên vẻ bối rối, ngập ngừng, khó hiểu.
Lúc này Tô Minh Nguyệt đang chăm chú nhìn hai nữ chờ câu trả lời, gặp hai nữ hiện lên thần sắc như vậy mặc dù không biết hai nàng đang nghĩ gì, nhưng đoán thì cũng đoán được vài phần.
Dù sao cả hai mới b·án t·hân táng phụ, vừa bước vào Trần gia làm nha hoàn, bây giờ Tô Minh Nguyệt bỗng nhiên muốn nhận nàng làm nghĩa nữ.
Lại thêm, các nàng nhiều năm qua sống ở phường thị này có bao giờ gặp được mấy người tốt đâu, nếu như trừ đi phụ mẫu, tỷ muội họ chỉ gặp qua được một hai người.
Khó hiểu, bối rối cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Tô Minh Nguyệt tự nhiên cũng hiểu, nhưng nàng cũng không nói ra, gặp hai nàng như vậy thì khẽ nhíu mày nặn ra thần sắc không vui :
" Các ngươi có gì khó xử sao ? Hay là chê ta không xứng làm nghĩa mẫu của hai ngươi ?"
Tô Minh Nguyệt đã nói như vậy, mặc dù không biết nàng rốt cuộc có chủ ý gì nhưng Võ Túc Hân, Võ Túc Y chỉ đành lắc đầu, sau đó tiến đến trước người nàng thi lễ đồng thanh :
" Không dám, hài nhi bái kiến nghĩa mẫu."
" Hì hì, ngoan lại đây nghĩa mẫu xem."
Tô Minh Nguyệt gặp hai nàng đi vào khuôn khổ nghe lời, gật đầu đắc ý cười hì hì dùng tay ra hiệu hai nàng lại gần, để nàng ngồi cạnh bên mình, bắt đầu hỏi thân thế lai lịch.
Võ Túc Hân, Võ Túc Y nghe hỏi thì trả lời, tỷ một câu muội một câu nói ra thân thế.
Một lát sau, Tô Minh Nguyệt hiểu rõ thân thế hai nàng, tâm sinh ra đồng tình :
" Ừ... thôi thì giữa nhân gian gặp nhau cũng là duyên, hai ngươi cứ yên tâm ở lại Trần gia với danh phận là nghĩa nữ đi."
" Đa tạ, nghĩa mẫu."
Hai nữ nghe nàng nói vậy thì điểm đầu một cái nhẹ giọng đáp.
Nhìn Võ Túc Y, Võ Túc Hân ngoan ngoãn, Tô Minh Nguyệt hài lòng gật gù, tay vuốt nhẹ tóc hai nàng, thầm nghĩ.
Bây giờ là nghĩa mẫu, sau này có khi là bà bà nha, ta phải tốt với hai nàng một chút.
Đúng vậy, chủ ý của Tô Minh Nguyệt chính là cưới hai nàng về Trần gia, tỷ thì cho Vân Phong, muội thì cho Vân Vũ.
Tuy nhiên, nàng cũng không dự định ép buộc các nàng, mà muốn dùng tình cảm, để hai nàng dung nhập vào Trần gia, cam tâm tình nguyện làm nương tử Vân Phong, Vân Vũ.
Bởi lẽ trên đời không có tự nhiên hận, bỗng dưng yêu. Nàng đối xử tốt với hai nàng tự nhiên là có chủ ý, ý đồ của mình rồi.
Nhưng ý đồ này của Tô Minh Nguyệt cũng không quá phận, dù sao nàng cũng không ép buộc nhị nữ, lại thêm cả hai đã b·án t·hân vào Trần gia nếu như nàng cường ngạnh thì vẫn có rất nhiều thủ đoạn đề cho Túc Y, Túc Hân đi vào khuôn khổ.
Có điều, số phận của hai nàng đã khổ rồi, thêm nữa đều là thân ngọc ngà, giúp không được thì thôi ai lại nỡ đi ép nợ ép duyên, làm khổ người khác một đời.
Ngoài kia Tô Minh Nguyệt không biết ra sao, nhưng ít nhất thì nàng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Mà nói thân thế hai nàng thì cũng không có gì là phức tạp cho lắm. hai nàng là nhân vật chính nhưng khi kể người được nhắc đến nhiều nhất lại là phụ thân của hai nữ cùng Võ gia.
Theo như các nàng kể thì khi lên năm mẫu mất, thập tứ thì phụ mất, vô thân vô cố ở Hắc Tâm Phường Thị. Trước đây Võ gia chính là một tiểu tu tiên gia tộc, tu tiên giả có đâu đó mười mấy người nhưng đến đời phụ thân nhị nữ thì chỉ còn lại vài tên tu sĩ chèo chống, chi thứ toàn là phàm nhân, thậm chí chủ mạch cũng như vậy.
Mà phụ thân của các nàng cũng chính là người của chủ mạch, nhưng lại không có linh căn, thậm chí tư chất cũng là phế thể không thể tập võ.
Kể từ lúc tu tiên giả trong gia tộc nhận lệnh triệu tập đi chống thú triều c·hết sạch, Võ gia liền tan đàn xẻ ngé. Có kẻ thì về phàm tục, có người thì trồi sụt ở Hắc Tâm Phường Thị kiếm ăn, nhưng nơi đây chủ lưu vẫn là tu tiên giả, phàm nhân nếu không có tu tiên giả chống lưng thì một là làm nô bộc, sinh tử trong tay người khác, hai là tự bơi làm những việc tay chân dơ bẩn mà sống.
Phụ thân của nhị nữ từng là đệ tử gia tộc tu tiên, mặc dù gia tộc đã không còn, nhưng làm sao lại chịu cảnh sinh tử trong tay người khác cho được.
Thêm nữa là hắn vô cùng cố chấp không chịu rời đi hắc tâm phường thị là vì muốn gầy dựng lại Võ gia, làm sao có thể b·án t·hân làm nô bộc.
Do đó hắn liền làm đủ mọi việc để kiếm ăn, góp nhặt linh thạch. Để nộp phí trắc linh căn cùng với mua tu tiên công pháp, tâm tư hi vọng đều đặt vào hai tỷ muội Túc Y, Túc Hân.
Chỉ là hắn sắp thành lại bại, linh thạch gom góp gần đủ thì bị đồng tộc lừa gạt c·ướp sạch, mang theo nóng giận đi tìm tặc tử tính sổ sách, nhưng cuối cùng lại c·hết tức tưởi.
Trong nhà không còn gì, lại thêm hai nữ cũng không biết đường đi nước bước trong Hắc Tâm Phường Thị do đó đành b·án t·hân táng phụ.
Mà việc Võ Túc Y, Võ Túc Hân không rõ đường đi nước bước trong Hắc Tâm Phường Thị cũng không phải là do hai nàng nhu nhược, mà là do phụ thân của các nàng giữ các nàng quá kĩ mà thôi.
Tuy nhiên, nói phụ thân của hai nàng giữ kĩ thì cũng không đúng, dù sao dung nhan hai nàng thuộc dạng đỉnh cấp, hắn chỉ là một phàm nhân, nếu như các nàng bị gã tu tiên giả bất lương nào đó nhìn trúng thì sao bây giờ ?.
Phàm nhân cùng tu tiên giả đánh nhau kẻ nào ngã thì cũng quá rõ rồi.
Việc giữ các nàng trong nhà là do hết cách mới làm như vậy mà thôi.
Từ nhỏ suốt ngày lay hoay trong nhà, phụ thân lại vì mưu sinh cùng chấp niệm gầy dựng lại gia tộc, chẳng dạy bảo gì nhiều. Thiếu kinh nghiệm sống, liễu yếu đào tơ, hai nữ ngoài việc b·án t·hân để táng phụ thì còn cách nào nữa đâu.
Mà dù có đi chăng nữa, với tay chân trói gà không chặt của Túc Y, Túc Hân thì có thể làm được gì ?