Chương 73 : Túc Y, Túc Hân.
Mua xong linh thảo, linh dược. Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt trở về nhà.
Vừa bước vào sân gặp Lý Lục cùng Trần Vân Phong trò chuyện, một gã già đầu nhưng không đứng đắn luôn nói đến chuyện trăng hoa, câu cá câu lan.
Một kẻ tuổi nhỏ nhưng lại là ông cụ non gật gù nói phải, tỏ ra người lớn, mặc dù chẳng biết trái phải đúng sai.
Trần Trường Xuân lắc đầu một cái mặc kệ bọn hắn đi làm việc của mình.
Tô Minh Nguyệt cũng vậy, không thèm để ý. đi về phòng đào hố cất linh thạch.
Cách đây một ngày Trần Trường Xuân đã đón ba huynh đệ bọn hắn đến đây rồi, vừa đến nơi cả ba liền chạy theo nghĩa phụ bỏ phụ mẫu sang một bên.
Cả ngày cùng Lý Lục chơi đùa nói nhảm, Trần Trường Xuân, Tô Minh Nguyệt tự nhiên biết bọn hắn lâu ngày không gặp, cộng thêm tưởng đâu Lý Lục đ·ã c·hết nhưng không ngờ còn sống.
Niềm vui bất ngờ cùng với lâu ngày không gặp bốn người bọn hắn làm ra chuyện như vậy cũng bình thường.
Cũng như phu thê Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt líu ríu trò chuyện với Lý Lục khi trùng phùng mà thôi.
Vài ngày liền chán.
Chẳng nói đâu xa, hôm nay đã có một kẻ chán rồi. Lúc này đang ở trên đại lộ chạy tới chạy lui dạo quanh ngó đông ngó tây, sau đó dừng lại ở một góc phường thị.
Trần Vân Vũ nhìn hai tiểu cô nương song sinh quỳ rạp dưới đất, trước người thì có một t·hi t·hể đã lạnh như băng :
" Ngươi b·án t·hân chôn cha sao ? Bao nhiêu ta mua "
Thiếu nữ quỳ dưới đất tuổi tác đâu đó tầm Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ. Thấy kẻ muốn mua mình tuổi tác lại không xê xích gì, nhưng mà đã có kẻ muốn mua giúp các nàng an táng phụ thân là được, do đó nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều nói :
" Chỉ cần an táng cho phụ thân của ta là được, không cần tiền."
Tuy nhiên, muội không nghĩ nhưng tỷ thì nghĩ nha, một thiếu nữ khác ở bên cạnh gặp Trần Vân Vũ muốn mua mình thì ánh mắt lấp loé, thầm nghĩ.
Người ta thường mua thiếu nữ về một là làm nương tử từ nhỏ cho con hai là để làm nha hoàn sai xử.
Nhưng kẻ này tuổi cũng chẳng lớn được bao, mua tỷ muội bọn ta làm gì ?
Chẳng lẽ hắn mua rồi bán tỷ muội ta vào kỹ viện ?
Mạch suy nghĩ chạy đến đây, thiếu nữ ở bên cạnh vốn chưa lên tiếng, lúc này ánh mắt loé lên vẻ đề phòng, lôi kéo thiếu nữ vừa nói lại gần áp tai nói nhỏ gì đó.
Trần Vân Vũ nghe nói không cần tiền chỉ cần an táng, lại gặp hai thiếu nữ khuôn mặt lấm lem quần áo lấm bùn, nội tâm sinh ra một cỗ đồng tình :
" Được, ta mua."
Có điều, ngay lúc hắn dứt lời thì thiếu nữ quỳ dưới đất liền thay đổi thái độ phồng mang trợn má nói :
" Mua cũng được nhưng ngươi phải nói lý do cùng với viết khế ước không được bán tỷ muội bọn ta vào kỹ viện mới được !"
Trần Vân Vũ nghe vậy thì nhíu mày thầm nghĩ.
Phụ thân quả nhiên không gạt ta, nữ nhân thật sự biến đổi quá thất thường, vừa rồi còn nói chỉ cần an táng là được bây giờ thì bắt phải viết khế ước gì gì đó.
Có điều hắn định mua hai nàng về làm nha hoàn mà thôi, cũng không như những gì hai nữ tự biên tự nghĩ.
Chuyện này có gì đầu mà không nói được đúng không ?
Thế là :
" Nhà ta đang thiếu nha hoàn, mẫu thân ta không có ai chiếu cố ta mua hai ngươi về làm nha hoàn mà thôi. Cứ yên tâm đi, ta không bán vào kỹ viện đâu mà lo ."
Nghe Trần Vân Vũ nói vậy tỷ muội bọn hắn liền an tâm phần nào gật nhẹ đầu một cái nói :
" Nếu đúng như vậy thì ngươi viết khế ước đi, dù sao mọi chuyện rành mạch rõ ràng cũng tốt hơn mà đúng không ? "
" Đúng vậy, viết khế ước đi nếu không chúng ta sẽ không theo ngươi đâu."
Trần Văn Vũ nghe vậy thì gật đầu :
" Được thôi, các ngươi chờ một lát ta đi mua giấy mực, rồi viết khế ước."
Đến đây hai thiếu nữ tâm phòng bị đề phòng cũng bớt được phần nào cùng nhau gật đầu yên tĩnh chờ Trần Vân Vũ trở lại.
Một lát sau, cả ba ký tên đóng dấu tay, mỗi bên giữ một bản, Trần Vân Vũ thuận đường cũng tìm người an táng cho phụ thân của hai thiếu nữ.
Sau khi ký kết khế ước tang sự liền được cử hành, mặc dù không được long trọng lại thêm ngắn gọn nhưng lễ nghi cái gì cũng có cũng đủ, hai thiếu nữ này cũng xem như làm tròn nghĩa vụ bổn phận làm con rồi.
Đến khi xế chiều, hạ táng phụ thân hai thiếu nữ xong, Trần Vân Vũ liền dẫn hai nàng về nhà.
Bước vào nhà, Trần Vân Đông dắt theo hai thiếu nữ đi tìm Tô Minh Nguyệt.
...
" Mẫu thân, mẫu thân có đây không ?"
Vừa chạy đến trước gian phòng Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Vũ liền ồm ồm rống hỏi.
Vốn đang tu luyện pháp thuật, tập khống hoả đun nước sôi, nghe thanh âm bất thình lình của hắn vang lên nàng kém chút mất khống chế đốt luôn cái bàn.
Mang tâm tình tức giận, Tô Minh Nguyệt thét lên :
" Ồn ào cái gì đó ? Có tin hay không ta cho ngươi ăn roi mây ?"
Vừa bước vào phòng nhìn thấy mẫu thân, Trần Vân Vũ khuôn mặt hồ hởi nhưng khi nghe tiếng thét của Tô Minh Nguyệt. Trần Vân Vũ thần sắc thoáng cái đã trở nên nghiêm chỉnh túc mục nói :
" Không muốn !"
Giọng điệu vô cùng chắc nịch, không cho nghi ngờ. Tỏ rõ bản thân không muốn ăn đòn.
Tô Minh Nguyệt nghe giọng điệu cùng khuôn mặt của hắn chó như Trần Trường Xuân, nộ tâm thoáng đó đã bình, có chút buồn cười nhìn hắn :
" Rốt cuộc có chuyện gì ? Nói đi."
Trần Vân Vũ nghe giọng điệu của Tô Minh Nguyệt trở nên hiền diệu, biết đã vào vùng an toàn thì mĩm cười quay đầu hô to :
" Vào đi."
Đôi tỷ muội song sinh ở ngoài nghe vậy thì có chút thấp thỏm bước vào trong, khi thấy Tô Minh Nguyệt liền cúi đầu xuống.
" Các nàng là ?"
Nhìn hai thiếu nữ song sinh, Tô Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi.
" Các nàng rất tội nghiệp, phụ mẫu đều mất, hài nhi đi dạo phường thị gặp các nàng đang b·án t·hân táng phụ cho nên giúp đỡ các nàng tìm nơi yên thân. "
Trần Vân Vũ nghe hỏi thì đáp.
" Nơi ngươi tìm cho các nàng yên thân là Trần gia ? "
Tô Minh Nguyệt gật gù hỏi thêm.
" Đúng vậy, mẫu thân không phải chưa có nha hoàn sao ? Hài nhi muốn cho các nàng ở lại chiếu cố sinh hoạt cho mẫu thân."
Trần Vân Vũ gật đầu đáp.
" Ừ... thôi thì cũng được."
Tô Minh Nguyệt ngắm nhìn hai thiếu nữ khuôn mặt lấm lem, quần áo lấm bùn tâm cũng sinh ra đồng tình nhẹ gật đầu nói.
Trần Vân Vũ gặp Tô Minh Nguyệt đồng ý thì mĩm cười nhìn hai nữ một chút liền rời đi.
Rất nhanh từ đình viện liền truyền đến thanh âm ồn ào của hắn cùng Trần Vân Phong tựa như đang nói đến chuyện hôm nay mình gặp trong phường thị.
...
Gian phòng chỉ còn lại Tô Minh Nguyệt cùng hai thiếu nữ.
Ngắm nhìn một hồi, Tô Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi :
" Các ngươi tên là gì ?"
" Nô tỳ Họ Võ tự Túc Hân, còn tỷ tỷ là Túc Y. "
Người muội muội nghe hỏi thì trả lời.
Tỷ tỷ thì vẫn im lặng, ánh mắt có chút bối rối tựa hồ không giỏi giao tiếp cho lắm, nghe nhắc đến mình thì gật đầu chào hỏi.
" Ừ, các ngươi trước hết đi tắm đi, lát nữa trò chuyện sau."
Tô Minh Nguyệt định hỏi thêm gì nhưng thấy hai nàng quần áo mặt mày lấm lem thì buông xuống một câu, sau đó dắt hai nàng đến phòng tắm.