Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 72 : Cười Đi Đừng Khóc.




Chương 72 : Cười Đi Đừng Khóc.

Dưới nhật quang, ba thân ảnh vốn đứng nhưng không biết từ lúc nào đã ngồi chồm hổm ngay ngã ba.

Một người nói, hai người nghe.

Nam tử lam y giảng, bạch y nam tử nhíu mày, váy trắng thiếu phụ gật gù.

Trần Trường Xuân chờ Lý Lục nói xong :

" Như ngươi giảng thuật, vậy thì việc đổ phân không b·ị đ·ánh thuế ngươi mới làm đúng không ?."

" Không phải, vẫn b·ị đ·ánh thuế, nhưng thuế nhẹ hơn mà thôi, mà công việc này cũng có rất nhiều người giành giựt để làm. Cũng không phải muốn làm là được, phải đấu thầu mới có thể làm. "

Lý Lục lắc đầu một cái đáp lời.

" Ừ.. không sao, ngươi cứ đổ phân đi, ta dù sao cũng là Luyện Đan Sư thuế nặng thì nặng miễn kiếm được linh thạch là được "

Trần Trường Xuân vốn đang nhíu chặt lông mày nhưng khi nhớ đến bản thân là Luyện Đan Sư thì vỗ đùi một cái mĩm cười nói.



" Đại ca là Luyện Đan Sư ?"

Lý Lục đã lăn lộn tu tiên giới được mấy năm, việc Luyện Đan Sư là cây rung tiền hắn cũng rõ rồi, nghe vậy ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc hỏi.

Trần Trường Xuân thấy hắn kinh ngạc thì khoé miệng khẽ nhếch đắc ý nói :

" Đúng vậy, ta chính là Luyện Đan Sư."

Gặp Trần Trường Xuân xác nhận bản thân là Luyện Đan Sư, Lý Lục hai mắt loé lên tinh quang, thầm nghĩ.

Không nghĩ tới nha, ở phàm tục đại ca đã trâu bò, đến tu tiên giới vẫn như vậy.

Đúng là rồng thì đi đâu cũng là rồng.

Bắp đùi của đại ca. Ta ôm chắc rồi !

Ý nghĩ lướt đến đây, Lý Lục nhìn Trần Trường Xuân :

" Đại ca, đi đường đã mệt. không bằng theo ta về tệ xá nghỉ ngơi ? "



Trần Trường Xuân nghe hỏi thì gật đầu.

Trần gia chủ làm sao không biết được Lý Luc đang nghĩ gì, tám thành là định ôm bắp đùi hắn mà thôi.

Có điều, nếu Trần gia chủ có đại ca là Luyện Đan Sư thì chắc chắn hắn cũng sẽ ôm bắp đùi như Lý Lục.

Nên hắn cũng không có phản cảm gì.

Chỉ tiếc hắn là đại ca, định sẵn là phải làm bắp đùi cho người khác ôm rồi.

Muốn ôm bắp đùi ? Vọng tưởng !

...

Thoáng cái đã ba ngày trôi qua.

Trên đại lộ.

Trần Trường Xuân dẫn theo nương tử dạo quanh phường thị tìm cửa hàng thuê lại kinh doanh.

Có điều, nửa đường lại đói, cả hai đành phải ghé vào một quán hoành thánh gần đó ăn lót bụng.

Phàm nhân thường nói tiên nhân ăn gió uống sương mà sống. Cái này cũng không sai, nhưng phu thê Trần Trường Xuân chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ vẫn chưa thể nào tích cốc. Lại nói, cho dù có thể tích cốc Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt vẫn sẽ chọn sinh hoạt như trước, thoả mãn ăn uống chi dục.

Dù sao nhân sinh vô thường, bọn hắn chỉ là tiểu tu sĩ, dù hiện tại thân mang hệ thống, Trần Trường Xuân cũng không dám chắc bản thân có thể đăng đỉnh nhân gian. Người đời có câu tai bay vạ gió, phúc hoạ khó lường.

Cho nên Trần gia chủ quyết định trước khi tai hoạ đến thì bản thân cứ sung sướng đã, chuyện đâu còn có đó mà đúng không.

Sướng trước cái đã, còn " tai " thì để sau đi, nghĩ nhiều làm gì.

Ăn được thì ăn, ngủ được thì ngủ, uống được thì uống. Trước hết cứ hưởng thụ rồi tính.

Cười đi đừng khóc.

...

Lấp đầy chiếc bụng, nhẹ nhàng vỗ về, Tô Minh Nguyệt đặt xuống bàn chín khối linh thạch nhìn Trần Trường Xuân nói :

" Đi thôi."



Trần Trường Xuân gật đầu quét mắt tô hoành thánh đã cạn một cái, quay người sải bước về Huyền Phong Cư.

Tu tiên giả thức ăn cũng không giống phàm nhân, tất cả đều là dùng yêu thú thịt để làm, bột cũng được làm từ các loại nguyên liệu của tu tiên giới.

Mịn mềm khó cưỡng, ăn xong một tô vẫn còn muốn thêm.

Tuy nhiên, cái gì cũng phải có độ có lượng, ăn quá nhiều cũng không tốt, thêm nữa là hắn chỉ có một ngàn viên linh thạch trong người, nếu ăn đã cái nư đến lúc thuê cửa hàng lại thiếu linh thạch thì quá khó xử đi.

Lý Lục mặc dù có góp vốn cho hắn mở đan các nhưng đổ phân thì kiếm được bao nhiêu đâu.

Mỗi tháng chỉ được vài ngàn viên linh thạch, trừ đi linh thạch phải trả cho người làm, Lý Lục tu luyện. Cũng không còn dư lại bao nhiêu.

Cộng linh thạch của Lý Lục với một ngàn viên linh thạch của mình, Trần Trường Xuân chỉ có ngót ngét hai ngàn mà thôi.

Không thể nào lãng phí.

...

Một lát sau, Trần Trường Xuân, Tô Minh Nguyệt đi đến một toà lầu các, hoành phi khắc ba chữ Huyền Phong Cư.

Thu hồi ánh mắt cả hai sải bước vào trong.

Một thanh niên đứng trong chính sảnh, khuôn mặt tròn tròn, bụng bự, thân hình hơi mập, nhìn thấy phu thê Trần Trường Xuân bước vào thì mĩm cười tiến đến hỏi :

" Không biết hai vị đạo hữu muốn thuê hay mua nhà ?"

" Thuê, còn gian cửa hàng mặt tiền nào không ? ta định thuê để mở cửa hàng."

Trần Trường Xuân gặp đối phương thẳng thắn, hắn cũng thẳng thừng đáp lời.

Nghe Trần Trường Xuân tỏ rõ ý đồ, gã mập mạp liền mĩm cười nói :

" Còn, đương nhiên còn, có cao có thấp. Giá cao thì rộng lớn, nhỏ thì giá thấp. Không biết đạo hữu ý thế nào ? "

" Thấp thôi là được. "

Trần Trường Xuân nghe vậy liền đáp lời.

Trước khi đi thuê Trần Trường Xuân đã hỏi qua Lý Lục, biết được giá cả mặt tiền ở đây, cửa hàng rộng lớn ít nhất phải hai ngàn linh thạch một tháng, cái đó còn chưa nói đến thuế, nếu cộng thêm thuế thì phải mất ba ngàn.



Hiện tại hắn chỉ mới đến đây, danh tiếng chưa có, làm quá lớn đôi khi cũng không tốt, mở một tiểu cửa hàng là được.

Cả nhà chỉ mới năm người, nếu tính luôn Lý Lục cũng chỉ có sáu, nhu cầu tài nguyên tu luyện cũng không nhiều, trước hết cứ kiếm đủ tu đủ luyện là ổn, đợi đến khi có thực lực rồi tính sau.

Dù sao hắn chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí Kỳ, có nhiều linh thạch chỉ có c·hết sớm mà thôi.

" Được, mời chư vị theo ta."

Thanh niên mập mạp gật đầu nói, dứt lời hắn liền đi trước.

Trần Trường Xuân thấy vậy liền đi theo.

Cưỡi xe ngựa một hồi, đi đến đông thành trước một gian cửa hàng nhỏ liền dừng lại.

Bước vào cửa hàng nhìn diện tích không lớn không rộng, không nhỏ không chật.

Sạch sẽ bóng loáng, Trần Trường Xuân gật gù hài lòng.

Tô Minh Nguyệt thấy phu quân gật đầu thì nhìn thanh niên mập mạp hỏi :

" Giá cả thế nào vậy đạo hữu ?"

" Rẻ thôi năm trăm linh thạch một tháng, cộng thêm thuế là bảy trăm rưỡi."

Thanh niên mập mạp gặp Tô Minh Nguyệt hỏi giá thì giơ lên bảy ngón tay rưỡi mĩm cười trả lời.

Tô Minh Nguyệt nhìn bảy ngón tay cùng ngón giữa cụp lại phân nửa của hắn, ánh mắt có chút quái dị gật đầu, thầm nghĩ.

Chuyên nghiệp nha, giơ ngón tay cũng đúng như những gì nói.

Phu thê đồng tâm, Trần Trường Xuân lúc này cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không nói gì.

Dù sao cửa hàng này về sau sẽ do Tô Minh Nguyệt quản lý làm chủ, hắn chỉ lo việc luyện đan. Lần này đi theo chủ yếu là chơi cùng với xem cửa hàng hình dáng ra sao mà thôi.

Tô Minh Nguyệt nghe giá cả hợp lý thì gật đầu, lấy ra linh thạch đưa cho tên thanh niên mập mạp.

Nhận tiền làm việc.

Bút mực giấy ngiêng xuất hiện, rất nhanh một tờ chứng từ cùng một lệnh bài tới tay Tô Minh Nguyệt, tên thanh niên mập mạp cũng đã rời đi.

Trong cửa hàng chỉ còn lại phu thê Trần Trường Xuân, nhưng hai người cũng không ở lâu, cả hai quét dọn sơ qua cũng liền rời đi.

Ra khỏi cửa hàng, Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt lại sải bước đi đến Bách Thảo Trai mua linh thảo, linh dược.