Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 67 : Một Đường Hướng Đông.




Chương 67 : Một Đường Hướng Đông.

Hoàng Văn Long nhìn thấy thần sắc của Trần Trường Xuân thì mỉm cười nói:

" Trần huynh yên tâm ta không có ý đồ xấu không cần phải như vậy, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết Bách Sự Lâu thực ra cũng có đan dược dành cho tu sĩ, như là Tụ Khí Đan, Bồi Nguyên Đan,...

Nếu như Trần huynh cần, Chúng ta có thể ngay lập tức giao dịch, giá cả dễ thương lượng, không biết ý Trần huynh thế nào ? "

Nguyên lai là tấm bản đồ cũng không phải miễn phí, mà là mồi, khiến Trần Trường Xuân cảm thấy e ngại hoặc là có chút không có ý tứ khi nhận không đồ của người khác, để hắn móc ra tiền túi mua đan dược.

Trò này chẳng khác gì ép Trần gia chủ vào thế, để hắn mang tâm lý chơi gái không trả tiền làm cho hắn khó xử, có điều Trần gia chủ có bao giờ chơi gái trả tiền đâu.?.. Không đúng Trần gia chủ có nương tử thì cần gì chơi gái.

Trần Trường Xuân nghe vậy thì cũng minh bạch dụng ý của hắn, nhưng mà bản thân là Luyện Đan Sư chỉ cần có dược liệu liền có đan, hắn sao lại bỏ linh thạch đi mua đan dược ?

Lắc lắc đầu Trần Trường Xuân mĩm cười nói :

" Hiện tại chưa cần, nếu cần ta liền đến tìm Hoàng huynh."

Dứt lời, hắn liền đứng dậy ôm quyền một cái, sải bước ra ngoài.

Hoàng Văn Long nhìn thân ảnh của Trần Trường Xuân rời đi, khoé miệng giựt giựt hai cái, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng chẳng thốt ra miệng.

...

Trần Trường Xuân chạy đến Bách Sự Lâu vốn muốn thông qua Hoàng Văn Long tìm hiểu tu tiên giới, so sánh xác minh xem thử mọi chuyện có giống hay không trong bút ký của Trần Anh.

Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng dập tắt đi tâm tư này, chỉ nhận bản đồ liền rời đi.

Dù sao Trần Trường Xuân đã có một quyển bút ký của Trần Anh để tham khảo, có hỏi Hoàng Văn Long hay không cũng chẳng quan trọng cho lắm.

Thêm nữa, bản đồ đã đến tay, tự thân mình tìm hiểu thì sẽ tốt hơn nghe lời người khác, dù sao thì tai nghe làm sao lại bằng mắt thấy cho được, có đúng không ?

...

Bước ra Bách Sự Lâu, Trần Trường Xuân leo lên xe ngựa, nói với Tô Minh Nguyệt một tiếng, liền đánh ngựa đi tìm một tửu lâu, cho cả nhà ăn uống lấy sức.



Thời gian qua đi đường toàn ăn lương khô, thịt nướng, đến mức muốn nôn, lần này ăn sơn hào hải vị, ba tên tiểu tử thúi kém chút nuốt cái lưỡi của mình vào bụng.

Ở một bên Trần Trường Xuân tự nhiên thấy cảnh này, lắc đầu cười to một tiếng, tựa hồ rất vui vẻ.

Tô Minh Nguyệt thì ngược lại, một bên lo lắng kêu bọn nhỏ ăn chậm, một bên trừng Trần Trường Xuân.

...

Cả nhà cơm nước xong xuôi, Trần Trường Xuân cũng không vội lên đường, bởi vì vừa rồi hắn loáng thoáng nghe được có một sự kiện liên quan đến mình, sau khi đưa mẫu tử Tô Minh Nguyệt đi nghỉ ngơi, Trần Trường Xuân lại ra bàn ăn ngồi uống trà, tai thì vểnh lên nghe đám người trong tửu quán trò chuyện.

" Gần một năm rồi vẫn chưa tìm được xác Vương Gia, Diệp Lâm Anh tựa như nổi điên rồi. Hôm nay nàng lại cho người lật tung cả Ninh Thành, khiến gà chó chạy khắp nơi, cũng không biết bao giờ mới dừng tay. "

" Hừ, ngươi biết cái gì, Diệp Lâm Anh thực chất đang tìm nhi tử mình thôi, nghe đâu Đại Vương Tử cũng cùng một lúc m·ất t·ích, mới khiến nàng như vậy. "

" Ngươi mới không hiểu biết, đám ngươi đó thực ra từ đế đô đến, là người của đương kim Hoàng Hậu, đang tìm kiếm cao tầng của Vũ gia. "

Nghe được những lời này, Trần Trường Xuân mĩm cười bưng lên tách trà uống một hơi sau đó đặt xuống, " cạch " tiếng bàn ly v·a c·hạm vang lên.

Cũng tựa như nhân quả của hắn cùng phàm tục giới đã dứt.

Trần Trường Xuân vươn người đứng dậy trở về phòng.

...

Ngày hôm sau, Trần Trường Xuân đánh xe ngựa ra khỏi Ninh Thành.

Cho ngựa hướng về phương đông mà chạy.

Sau khi đem hai tấm bản đồ so sánh lại với nhau, thì tấm đồ của Trần Anh tựa hồ đã hết hạn sử dụng, tất cả tiêu ký đường đi sông ngòi được vẽ trên đó hoàn toàn khác biệt với tấm bản đồ của Hoàng Văn Long.

Trần Trường Xuân sau khi đắn đo hồi lâu, thì quyết định tin theo tấm bản đồ của Hoàng Văn Long.

Dù sao hắn cũng không có ân oán gì với Hoàng Văn Long, thôi thì cứ tin một lần.



Nếu không chuyện gì cũng cẩn thận, đề phòng người khác.

Luôn mang tâm lý có điêu dân muốn hại trẫm thì còn làm ăn được gì nữa ?

Mỗi lần muốn hành động triển khai chuyện gì cũng luôn đề phòng người khác, cho dù người đó chẳng có ân oán gì với mình.

Làm vậy cũng quá phí sức dư thừa rồi.

...

Trãi qua mấy tháng, một đường hướng đông.

Trần Trường Xuân rốt cuộc đến phụ cận một toà phường thị tu tiên được đánh dấu cũng là toà phường thị tu tiên duy nhất được vẽ trên bản đồ.

Tránh phiền toái, dễ dàng thoát thân nếu như có chuyện gì bất ngờ ập đến.

Trần Trường Xuân đánh xe ngựa đến một toà thành trì gần đó, dặn dò dàn xếp Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông ở lại một khách điếm, sau đó liền cùng Tô Minh Nguyệt rời đi, thúc ngựa về phương hướng toà phường thị tu tiên.

Trần Vân Phong đưa mắt nhìn phụ mẫu rời đi, cho đến khi cả hai không còn bóng dáng thì quay đầu nói với hai tên tiểu tử còn lại :

" Từ giờ đến khi phụ mẫu trở về các ngươi phải nghe lời ta biết chưa ?"

" Biết rồi."

Trần Vân Vũ nghe được lời này có chút không tình nguyện đáp lời.

Trước khi đi Trần Trường Xuân vì hiểu tính tình nhảy thoát của Trần Vân Vũ nên đã căn dặn Trần Vân Phong xem chừng hắn. Đồng thời cũng giao luôn trách nhiệm trông trẻ cho Trần Vân Phong, nếu như có chuyện liền bắt hắn mà hỏi.

Tuy nhiên, Trần Vân Vũ cũng không vừa lòng cho lắm với lời dặn dò của phụ thân.

Bởi vì, hắn chỉ ra chậm ra hơn Trần Vân Phong một chút liền phải làm đệ đệ còn không nói, bây giờ còn phải nghe lời của Trần Vân Phong.

Với tính tình nhảy thoát, ham chơi của mình, phải nghe theo một ông cụ non suốt ngày tu luyện ở một chỗ như Trần Vân Phong, hắn tự nhiên không nguyện ý rồi.



Mà trái ngược với hắn, Ngay khi Trần Vân Phong dứt lời, Trần Vân Đông đã ngay lập tức tán thành nói :

" Biết, ta nghe đại ca, Vân Đông rất ngoan ngươi yên tâm."

Trừng Trần Vân Vũ một cái, Trần Vân Phong ẩm lên Trần Vân Đông quay người vào khách điếm.

Gặp cảnh này, Trần Vân Vũ có chút chán nãn uể oãi theo sau, nội tâm thở dài phun một câu.

...

Bỏ qua huynh đệ Trần Vân Phong, một bên khác.

Sau khi dàn xếp căn dặn ba cái tác phẩm của mình xong, Trần Trường Xuân liền dẫn theo Tô Minh Nguyệt thúc ngựa hướng về toà phường thị tu tiên mà chạy.

Mà nói toà thành đó nằm phụ cận tu tiên phường thị là bởi vì nó là toà thành duy nhất trên đường đến tu tiên phường thị mà thôi.

Nhưng thực tê thì nó cũng không gần phường thị tu tiên cho lắm. Thúc ngựa chạy nửa ngày, đi được trăm dặm, ngay cả một phần ba đoạn đường cũng chưa đến.

Thấy sắc trời đã tối, gần đó lại có dịch trạm, Trần Trường Xuân dừng lại cùng Tô Minh Nguyệt tiến vào.

Bước vào Dịch Trạm, Trần Trường Xuân nhìn quanh một vòng, ngay lúc hắn chuẩn bị hô "tiểu nhị" thì từ xa đã có một thiếu niên dáng người thấp bé, miệng treo nụ cười tiến đến nhìn hắn nói :

" Khách nhân ăn hay nghỉ lại qua đêm ?"

" Vừa ăn vừa nghỉ."

Trần Trường Xuân nghe hỏi thì đáp lời.

" Được, mời ngài theo ta."

...

Dưới sự chăm sóc phục vụ của tiểu nhị, Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt đều no nê về phòng.

Lại đi tắm rửa một hồi, Trần Trường Xuân thần thanh khí sảng leo lên giường bắt đầu suy nghĩ bước tiếp theo khi đến phường thị tu tiên.

Nằm trên giường suy nghĩ một hồi lâu, bất tri bất giác Trần Trường Xuân đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Vốn muốn bàn bạc cùng Tô Minh Nguyệt, nhưng chỉ " Vốn Muốn " mà thôi, mọi chuyện vẫn nằm trong dự tính chưa thực hiện, hắn đã nhắm mắt ngủ say, ngay cả Tô Minh Nguyệt cũng vậy.