Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 66 : Hồi Đáo Ninh Thành.




Chương 66 : Hồi Đáo Ninh Thành.

Lần này rời đi Xuân Điền Thôn, cũng không biết có hay không trở về, Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt dạo quanh thôn một lần.

Sau đó ngắm nhìn một chút rồi thu hồi ánh mắt, leo lên xe ngựa thẳng tiến Ninh Thành.

...

Trên đại đạo, một cỗ xe ngựa xa hoa to lớn có tám con ngựa kéo xe băng băng mà chạy.

Thỉnh thoảng dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi.

Chạy nghỉ, chạy nghỉ cứ lặp đi lặp lại, bất giác Trần Trường Xuân lại đến trước cổng Ninh Thành.

Nhìn đại môn rộng lớn, Trần Trường Xuân khẽ nhếch miệng đánh ngựa chạy vào.

Có kinh nghiệm lần trước, Trần Trường Xuân gặp vài tên binh sĩ muốn đứng ra chặn đường thì ngay lập tức lấy ra một nén bạc ném cho bọn hắn.

Một người trong đó tay tiếp nhận bạc thì mĩm cười ngay lập tức ra hiệu cho đồng bạn tránh đường.

Không có kẻ cản, đại lộ lại rộng lớn, Trần Trường Xuân mất tầm nửa canh giờ liền chạy đến Bách Sự Lâu.

Bước xuống xe ngựa nhìn toà lầu các, Trần Trường Xuân khoé miệng khẽ nhếch quay đầu nói :

" Nương tử ngươi ở đây chờ ta, chút nữa ta ra."

" Được rồi, đi đi."

Tô Minh Nguyệt trong xe nghe vậy đáp lại một câu.

...



Bước vào chính sảnh, một thiếu nữ tiến đến đón tiếp.

" Vị đại hiệp này không biết cần gì ? "

Bổn toạ chỗ nào giống đại hiệp ? Rõ ràng tiên khí bồng bềnh có được không ? Nhìn qua liền biết tiên nhân, ngươi kêu ta đại hiệp ?

Nội tâm thầm phun một câu, Trần gia chủ nhìn thiếu nữ nhàn nhạt nói :

" Ta muốn gặp chủ sự ở đây."

" Được, mời theo ta."

Thiếu nữ quét mắt nhìn Trần Trường Xuân từ trên xuống dưới một lần, thấy hắn ăn mặc tơ lụa đắt tiền thì mĩm cười nói.

...

Vào gian phòng lần trước, gần một năm nhưng thứ cũng không có gì thay đổi, từ bài trí cho đến chỗ ngồi của Hoàng Văn Long cũng như vậy.

Vẫn là hồ cá, tranh phong thuỷ, một gã thanh niên, một tên thiếu nữ đón tiếp.

Nếu nói khác biệt, chính là đổi một vị thị nữ mà thôi, những thứ khác thì vẫn như cũ.

Trần Trường Xuân vào chỗ ngồi nhìn Hoàng Văn Long nói :

" Lâu ngày không gặp Hoàng Chấp Sự vẫn tốt chứ ?"

" Trần Tông Sư lâu ngày không gặp, ta vẫn khoẻ."

Hoàng Văn Long mĩm cười đáp lễ một câu, sau đó nói tiếp :

" Không biết Trần Tông Sư hôm nay đến đây là cần gì ? "



" Không biết Bách Sự Lâu có bán bản đồ tu tiên giới không ? Nếu có ta định mua một bản."

Trần Trường Xuân mĩm cười hai mắt chăm chú nhìn Hoàng Văn Long nói.

Nghe được lời này nụ cười của Hoàng Văn Long thoáng cái đã mất, ánh mắt bắt đầu soi mói Trần Trường Xuân, tựa như muốn nhìn thấu hắn.

Tuy nhiên, Trần Trường Xuân có hệ thống che đậy nếu không động thủ cho dù tiên nhân cũng không thể nhìn thấu tu vi của hắn, Hoàng Văn Long chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì làm sao có thể nhìn thấu ?

Chính xác, Hoàng Văn Long thực chất là tu tiên giả, nói chuẩn hơn hắn chính là đệ tử của Thiên Cơ Tông, nhận nhiệm vụ phụ trách Bách Sự Lâu ở phàm tục giới.

Ngoài bán tin tức để che mắt phàm nhân, hắn còn phụ trách tìm kiếm mầm tiên cho tông môn, mỗi lần dẫn tiến đều có một phần thưởng.

Tính đến hôm nay Hoàng Văn Long đã có hai năm tại vị chấp chưởng Bách Sự Lâu ở phàm tục giới, hắn cũng đã thành công mời chào không ít mầm tiên cho tông môn.

Hôm nay nghe lời này của Trần Trường Xuân hắn tâm tư mời chào lại nổi lên, nhưng mà nhớ đến tuổi tác của Trần Trường Xuân tâm tư vừa nổi đã chìm.

Thiên Cơ Tông mặc dù tuyển nhận đệ tử, nhưng cũng không phải loại gì cũng thu, tuổi tác quá hai mươi không thu, dưới thượng phẩm linh căn không thu, tâm chí không kiên định không thu...

Có thể nói rất khắc khe.

Trần Trường Xuân năm nay ba mươi mốt tuổi, hắn muốn bước vào chân núi của Thiên Cơ Tông còn không được nói gì đến chuyện bái nhập tông môn.

Tuy nhiên, nghe giọng điệu của Trần Trường Xuân xem ra hắn là tu tiên giả, Hoàng Văn Long cũng không thể như lúc trước tuỳ ý đối đãi, nghe được câu hỏi này. sau khi nhìn kĩ Trần Trường Xuân một hồi vẫn không nhìn thấu tu vi, Hoàng Văn Long nở nụ cười nói :

" Xem ra Bách Sự Lâu ta cô lậu quả văn, Trần Tông Sư thực chất không phải võ phu, ngươi là tu tiên giả ?"

" Đúng vậy."



Trần Trường Xuân khẽ gật đầu đáp lời.

" Xem ra Trần huynh đã nhìn ra tờ giấy của chúng ta không phải nơi phàm tục nên có, do đó đi đến đây đúng không ?"

Đối với câu hỏi này Trần Trường Xuân không đáp chỉ gật đầu.

" Đã vậy ta cũng không dấu diếm, tại hạ thật ra là đệ tử của Thiên Cơ Tông, nhận nhiệm vụ phụ trách sản nghiệp của tông môn ở phàm tục giới. Bản đồ tu tiên giới ở đây ta liền có một tấm nếu như Trần huynh cần ta cũng có thể tặng cho Trần huynh, xem như kết giao bằng hữu. "

Thấy Trần Trường Xuân gật đầu, Hoàng Văn Long mỉm cười nói.

" vậy thì không cần hoàng huynh cứ ra giá đi, nếu không quá đắt tại hạ vẫn có thể mua được. "

Trần Trường Xuân nghe vậy lắc đầu đáp lời.

Tuy nhiên, Hoàng Văn Long cũng không cho Trần Trường Xuân từ chối, chỉ thấy lúc này hắn đã lấy ra một tấm bản đồ đẩy về phía Trần Trường Xuân nói :

" Trần huynh không cần ngại, chỉ là một tấm bản đồ không đáng bao nhiêu linh thạch, cứ nhận đi."

mặc dù bất ngờ sự nhiệt tình của Hoàng Văn Long, nhưng Trần Trường Xuân vẫn nhận lấy tấm bản đồ, dù sao đồ miễn phí ngu sao mà không lấy.

Hắn cũng lười đi suy đoán tâm tư của hoàng Văn long rốt cuộc đang có những gì.

Trần Trường Xuân vững tin trên đời này không có tự nhiên yêu, tự nhiên hận, cũng như không có tự nhiên tốt như vậy được.

Nhưng mà, đã là đồ miễn phí thì cứ nhận thôi.

Đỡ tốn 1 đồng thì cứ đỡ tốn 1 đồng, Trần gia chủ cũng không phải một thân một mình hắn còn phải lo vợ lo con, hiện tại trong túi chỉ có 1000 linh thạch, nếu như những ghi chép trong bút ký của Trần Anh không sai thì 1000 linh thạch này cũng chẳng đáng bao nhiêu, bởi vì 1000 linh thạch của Trần Trường Xuân không phải là linh Thạch Thượng phẩm hay cực phẩm mà chỉ là hạ phẩm mà thôi.

Tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm Trần gia chủ cũng không ngại nhiều tiền.

....

Nhìn thấy Trần Trường Xuân cất đi tấm bản đồ, Hoàng Văn Long mĩm cười nói :

" Trần Huynh, nếu như ngươi là tu tiên giả hẳn là có linh thạch đúng chứ ?"

Nghe được câu hỏi này, Ánh mắt của Trần Trường Xuân từ bình thản bỗng nhiên biến thành đề phòng, linh lực trong đan điền cũng vô thức mà vận chuyển, tựa hồ có thể bộc phát bất cứ lúc nào để mà g·iết địch.