Chương 63 : Tô Minh Nguyệt Trừ Tà.
Trần Trường Xuân đọc tới đọc lui Ngũ Hành Tiểu Thiên Quyết cho đến khi thuộc lào lào, có thể đọc xuôi đọc ngược. Sau đó hắn tĩnh tâm, dựa theo khẩu quyết bắt đầu cảm ứng linh khí.
Mặc dù linh căn của Trần Trường Xuân hiện tại chỉ là trung phẩm, nhưng mà chỉ mỗi việc cảm thụ linh khí cũng không có gì khó khăn.
Mất đâu đó tầm nửa khắc, Trần Trường Xuân đã cảm thụ được linh khí, bắt được linh khí hắn liền vận chuyển tâm pháp dẫn dắt cho nó dung nhập vào cơ thể, theo lộ tuyến cố định của công pháp đi qua kinh mạch đến đan điền. Từng tia linh khí xuất hiện trong đan điền, ban đầu là một, kế tiếp là hai, cho đến khi đan điền có phân nửa là linh khí.
Vốn dĩ Tiên Thiên Chân Khí chiếm chủ đạo, bây giờ lại bị linh khí bao quanh, sau đó lại dung hợp cùng với nhau, hoá thành một đoàn vân vụ linh lực ngũ sắc.
Chẳng biết qua bao lâu, Trần Trường Xuân bỗng nhiên mở mắt phun ra một ngụm trọc khí, thân thể cũng tiết ra những chất lỏng màu đen h·ôi t·hối, ngửi thấy mùi này Trần Trường Xuân khẽ lắc đầu một cái sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nửa khắc sau hắn thần thanh khí sảng từ phòng tắm bước ra, lẩm bẩm.
" Tiên thiên chân khí dung hợp linh khí thành linh lực, cảnh giới của ta thoáng cái đã là Luyện Khí tầng hai, lại thêm vô cùng vững chắc, xem ra những gì trên thư tịch ghi lại không sai, nhưng mà theo như ngày tháng trên bút ký của Trần Anh thì hắn đ·ã c·hết được mấy trăm năm.
Bản đồ tu tiên giới hiện tại cũng không biết có giống trong bút ký ghi lại hay không.
Nếu không giống..."
Trần Trường Xuân trong nửa năm này rảnh rỗi liền lấy bút ký của Trần Anh ra đọc, mà kẻ này cũng vô cùng thích ghi bút ký, đâu đó có tầm hai quyển bút kỳ, mỗi quyển đều vô cùng dày ghi lại đủ mọi chuyện ở tu tiên giới, ngoài ra Trần Trường Xuân còn phát hiện một cái bản đồ được vẽ trong một quyển bút ký.
Nhưng bản đồ này cũng quá cũ rồi, cũng không biết có hay không dùng được.
Trần Trường Xuân hiện tại muốn đến tu tiên giới, hoặc là nói nơi tụ tập của đám tu tiên giả, nhưng mà bản đồ này lại quá lâu, ai biết có hay không có thay đổi.
Hiện tại Trần Trường Xuân đã là một tu tiên giả, Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, cũng đã đột phá đến Tiên Thiên Cảnh.
Tất cả đều theo dự tính ban đầu, hiện tại cũng đến lúc rời đi phàm tục giới.
...
Tuy nhiên, tốt nhất vẫn là để Tô Minh Nguyệt, trở thành tu tiên giả sau đó lên đường cũng không muộn, dù sao tuổi thọ của Trần Trường Xuân còn gần một trăm năm, gấp gáp làm gì.
Trước hết phải có thực lực đã rồi tính.
Trong tay còn một tấm tu vi phù, Trần Trường Xuân trở vào phòng luyện đan, tiếp tục ngồi xuống bóp nát tu vi phù.
Tưởng chừng tu vi sẽ tăng nhanh, nhưng không tấm bùa mặc dù vỡ nát nhưng trong đan điền chỉ tăng lên một chút linh lực, gặp cảnh này Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày nói thầm :
" Hệ thống, tu vi phù của ngươi quá hạn đúng không ? Làm sao chỉ tăng lên chút xíu linh lực vậy ?"
[ Kí chủ là tu tiên giả, đê cấp tu vi phù đã không có tác dụng, nếu muốn đột phá nhanh chóng, mời đổi hạ phẩm tu vi phù .]
" Tên gian thương ngươi sao không nói sớm ? Để bổn toạ dùng làm gì uổng phí điểm khí vận ?"
[ Kí chủ ngươi cũng không hỏi, mà đã không hỏi mắc gió gì bổn hệ thống nói cho ngươi. ]
" Tốt, Tốt ngươi làm ăn thất đức như vậy không sợ sinh con không có lỗ nhị sao ?"
[ Bổn hệ thống làm sao sinh con ? Sinh được sao ? Sợ cái búa ! ]
" Cẩu hệ thống, ngươi có ngon ra đây, ta không đập c·hết ngươi ta liền đổi họ ! "
[ Bổn hệ thống hiện tại cùng kí chủ đồng mệnh, ta c·hết ngươi cũng đừng hòng sống !]
" Vậy ngươi cứ ở yên đi, không cần ra, dù sao ta ngươi là mối quan hệ cùng tiến, cần gì phải chém chém g·iết đúng không ?"
Nghe đ·ánh c·hết hệ thống thì bản thân cũng c·hết, Trần Trường Xuân nhẹ giọng lại buông xuống một câu, sau đó nói tiếp :
" Mở ra hệ thống thương hành !"
[ Được.]
Nhìn giao diện ảo trước mặt, Trần Trường Xuân tìm kiếm nhìn giá tu vi phù, đê cấp hai mươi, hạ phẩm..
" Mẹ kiếp lật gấp đôi, sao ngươi không đi ăn c·ướp đi, muốn mạng người hay gì cẩu hệ thống!"
Nhìn giá cả, Trần Trường Xuân chửi ầm lên.
Tuy nhiên lần này hệ thống cũng không trả lời quá nhiều chỉ để lại một câu :
[ Kí chủ ngươi thích thì đổi, không thích thì đổi. ]
Dứt lời hệ thống liền im lặng không nói một lời, mặc kệ Trần Trường Xuân kêu kêu gào gào.
Vốn dĩ Trần Trường Xuân đã xắn tay áo lên, móc ra đồ long đao, ý đồ ép giá xuống, nhưng hệ thống chỉ nói một câu liền im bặc.
Chỉ để lại một mình Trần Trường Xuân tự nói tự nghe.
Tuy nhiên Trần Trường Xuân chỉ toàn nói ở trong lòng cũng không phát ra thành tiếng.
Có điều mặc dù không phát ra tiếng, nhưng khuôn mặt của hắn mỗi khi chửi thì đều có một biểu lộ khác biệt, lúc thì đay nghiến, lúc thì khiêu khích, sáu mươi chín thần thái đều hiện.
Tô Minh Nguyệt lúc này vốn muốn vào phòng luyện đan tìm phu quân gọi ra ăn cơm, nhưng vừa vào liền gặp Trần Trường Xuân đứng ở giữa phòng, hai mắt đầy tinh quang tựa như mấy bà ngoài chợ, sắc mặt thì thay đổi liên tục, nàng không khỏi nghĩ thầm.
Phu quân bị quỷ nhập ?
Mang theo tâm tình lo lắng, Tô Minh Nguyệt vớ lấy một cái bô tiểu ở gần đó lên, rón rén lại sau lưng Trần Trường Xuân, một tiếng " choang" vang lên bô tiểu vỡ, Trần Trường Xuân một thân đều là nước tiểu.
Ánh mắt vô thần, khó tin, bất ngờ, kinh ngạc, tức giận, nhưng cuối cùng lại hoá thành bất đắc dĩ nói :
" Nương tử a nương tử, ngươi rốt cuộc muốn chơi cái trò gì đây ? "
" Phu quân ngươi hình như bị quỷ nhập, vừa nãy cũng may có bô tiểu từ trên trời rơi xuống giúp ngươi diệt quỷ ngươi mới tỉnh lại đó, ta chỉ vừa vào phòng, có chơi gì đâu ?"
Tô Minh Nguyệt gặp Trần Trường Xuân đã tỉnh, thì sắc mặt hiện vẻ vô tội đá đi mãnh vụn dưới chân sang một bên nói.
Nhìn động tác này, khoé miệng của Trần Trường Xuân giựt giựt hai cái.
Nương tử a nương tử ngươi là đang che giấu điều gì ? Khi trong phòng chỉ có ta và ngươi ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ làm vậy là ta không biết ngươi ụp bô tiểu lên đầu ta sao ?
Bô tiểu trên trời rơi xuống ? Ngươi nghĩ phu quân ngươi là tiểu hài tử ba tuổi sao ?
Trần gia chủ quái dị nghĩ, khổ sở nói :
" Ngươi trừ cái gì tà, ngươi ụp bô tiểu lên đầu ta làm cái gì ?"
" Ngươi lúc nãy sắc mặt liên tục biến đổi, tay chân thì múa may quay cuồng, không phải bị quỷ nhập là gì ? Ta ụp bô tiểu trừ tà có gì sai sao ? Ngươi cũng từng nói nước tiểu có thể trừ tà mà ?"
Nghe được lời này, biết được Trần Trường Xuân đã biết thủ phạm ụp bô tiểu lên đầu mình là ai, Tô Minh Nguyệt cũng không che dấu nói.
Nguyên lai bổn toạ tự lấy đá đập chân mình.
Trần Trường Xuân nghe vậy thì gật đầu đồng tình với việc nước tiểu có thể trừ tà, nhưng mà rất nhanh hắn bỗng nhiên cảm thấy có chỗ gì đó sai sai, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra rốt cuộc sai nằm ở đâu chỗ nào, thế là nói :
" Nước tiểu quả thật có thể trừ tà, nhưng ta cũng không bị quỷ nhập, ngươi trừ cái gì tà ?"
" Thì vừa rồi biểu hiện của ngươi giống quỷ nhập còn gì ? Ta chỉ theo như lời ngươi từng nói mà làm thôi, có tội sao, lo cho phu quân của mình có tội sao ?"
Tô Minh Nguyệt gặp hắn cứ gặng hỏi mãi, thì mặt ủ mày chau, dùng câu hỏi để đáp trả hỏi ngược. Lúc hỏi đến câu cuối giọng đã ngẹn ngào hai mắt cũng đã phiếm hồng, nhìn qua rất là... tội nghiệp, đáng thương, nam nhân gặp chắc chắn muốn ôm vào lòng an ủi vỗ về.
Mà vỗ vào đâu thì tuỳ người.
Trần gia chủ là nam nhân, đương nhiên là không thề nào không ôm, dang hai tay ra định ôm Tô Minh Nguyệt vào lòng an ủi, nhưng cái mùi nước tiểu xú khí huân thiên này quá khó che đậy.
Cho nên, chỉ vừa gặp động tác này của hắn Tô Minh Nguyệt đã ngay lập tức né tránh nói :
" Ngươi đi tắm đi."
" Được."
Mặc dù bị từ chối, nhưng Trần gia chủ cũng không bất mãn, bởi vì cái mùi này thật sự quá là... ba chấm rồi.
Ngay cả Trần gia chủ cũng không chịu nổi, đành phải chạy ra ngoài tắm thêm một lần nữa.
...