Chương 42 : Tam Phương Tề Tụ.
Nhìn thấy toà thạch đài, chúng nhân liền tiến lại gần, Trần Trường Xuân cũng trong số đó lặng yên hoà hợp dòng người đến phụ cận thạch đài quan sát.
Ở trên thạch đài, tổng cộng có bốn thứ, một đỉnh lô, một bộ xương khô, một cái túi nhỏ cùng vài quyển thư tịch.
Trần Trường Xuân nhìn bộ xương khô nơi ngực phần xương đã bị gãy nát, nội tâm nhảy dựng một cái.
Trần Trường Xuân có phản ứng này chính là vì hắn không ngờ chủ nhân động phủ này lại bị g·iết c·hết.
Chuyện này cũng rất bình thường, chỉ cần nhìn qua thạch môn liền biết chủ nhân động phủ này tính tình vô cùng cẩn thận, nhưng đã cẩn thận như vậy còn bị g·iết c·hết ?
Trần Trường Xuân không nhảy mới là lạ, tính ra hắn cũng rất cẩn thận rồi, nhưng nếu đem so với chủ nhân động phủ này vẫn còn kém nhiều, dù sao người này thế nhưng là dùng năm cánh cửa nha.
Trần Trường Xuân nhiều lắm chính là dùng hai mà thôi, so sánh với người này ?
Trần Trường Xuân ?
Hạ phong, hạ hạ phong !
...
Ninh Vương nhìn thạch đài, phân phó một tên thủ hạ :
" Ngươi, lên đó lấy tất cả đồ vật xuống đây."
Người này nghe vậy liền gật đầu, tiến đến thạch đài.
Ngay lúc kẻ này sắp bước lên bậc tam cấp thì bỗng nhiên có một giọng nói từ đằng sau không đúng lúc vang lên.
" Ninh Vương, Doãn Đại Hùng lâu quá không gặp nha."
Nghe thanh âm này, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát thanh âm.
Chỉ thấy nơi cửa động, một thanh niên khuôn mặt nhỏ dài, hai mắt nhỏ hẹp, nhìn qua có chút âm hiểm đang chậm rãi đi đến, sau lưng hắn có mấy chục người theo sau.
Trần Trường Xuân hai mắt nhìn người này, khoé miệng khẽ nhếch nở nụ cười, thầm nghĩ.
Đông người nha, vậy lát nữa bổn toạ càng dễ hành động rồi.
Kế hoạch của Trần Trường Xuân cũng rất đơn giản, chính là dùng lực c·ướp giựt.
Hang động này vốn chẳng rộng rãi gì, bây giờ lại đông người như vậy, chẳng phải là càng dễ dàng cận thân chém g·iết hay sao ?
Trần Trường Xuân nắm giữ một vạn năm ngàn cân cự lực, cận thân chiến đấu trừ phi cũng gặp kẻ tu luyện nhục thân, nếu không cũng chẳng khác gì sói lạc bầy dê.
...
Không đúng người này hình như không giống là người của Bách Sự Lâu, chẳng lẽ bọn hắn không đến ?
Trần Trường Xuân trong đầu thiên mã hành không một hồi, phát hiện đám người này ăn mặc không giống như người của Bách Sự Lâu thì khẽ nhíu mày trầm tư.
Vốn dĩ Trần Trường Xuân nghĩ Bách Sự Lâu chắc chắn sẽ đến.
Nhưng mọi chuyện cũng không như suy đoán của hắn, Bách Sự Lâu đến giờ vẫn chưa đến tám phần là sẽ không tham dự việc này rồi.
Trần Trường Xuân lúc mua tin tức của Doãn gia, Bách Sự Lâu mặc dù không nhắc đến việc Doãn gia phát hiện động phủ này.
Nhưng nội tình của Doãn gia bọn hắn đều ghi lại rõ rõ ràng ràng. Không ghi lại việc Doãn gia đang tầm bảo cũng là chuyện bình thường.
Dù sao Trần Trường Xuân chỉ mua tin tức nội tình của Doãn gia, hoặc cũng có thể là số bạch ngân chả hắn bỏ ra không đủ để mua luôn hoạt động gần đây của Doãn gia, nên Bách Sự Lâu mới không đề cập mà thôi.
Đề cập hay không đề cập, lúc này Trần Trường Xuân cũng chẳng mấy quan tâm.
Hiện tại chuyện Trần Trường Xuân quan tâm là vì sao Bách Sự Lâu lại không đến.
Đừng nói bọn hắn không hay biết chuyện này, cái này cũng chẳng khác gì nói một con chó không biết sủa cả.
Một kẻ chuyên đi rình mò nội tình nhà người khác, lại nói hắn không hề hay biết nhà người này đang ăn hay ngủ ?
Nói một câu không biết chỉ có chó nó tin.
...
" Vũ gia ngươi cũng muốn húp một chén canh ? "
Ninh Vương nhìn gã này khẽ nhíu mày nói.
Gã thanh niên này cũng không xa lạ gì với người ở Ninh Thành, hắn chính Vũ gia chủ, Vũ Tống.
Đừng nhìn hắn bộ dáng thanh niên liền nghĩ hắn trẻ, thực chất hắn đã năm mươi tuổi.
Tiên Thiên Tông Sư tuổi thọ một trăm năm mươi, nhưng khuôn mặt cũng sẽ theo thời gian mà biến đổi, cho đến khi năm mươi tuổi mới dừng lại không còn biến đổi, qua trăm tuổi thì bắt đầu lão hoá dần dần.
Vũ Tống có thể giữ được khuôn mặt này là vì hắn chuyên tu một công pháp có hiệu quả trú nhan, lại thêm tiên thiên tông sư tuổi thọ có đến một trăm năm mươi năm, nên mới nhìn trẻ như vậy mà thôi.
...
Mà Vũ gia cũng chính là một trong Ngũ đại gia tộc ở Ninh Thành, khác với Doãn gia là bọn hắn không phải xếp chót bảng, mà là ngũ đại gia tộc trung đệ nhất.
Trong tộc cao thủ, có gấp ba lần Doãn gia, đây là chưa chưa nói đến một số thiên tài đi bái nhập môn phái võ lâm hay vào quân ngũ làm binh làm tướng.
...
Doãn Tam Hùng lúc này mày cũng đã nhăn lại, vốn dĩ hắn dự định á·m s·át Ninh Vương, nhưng tên Vũ Tống này bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời kế hoạch của cũng bị xáo trộn theo.
Ám sát một tên Tiên Thiên Tông Sư thì còn được, nhưng hai cùng một lúc chẳng khác gì người thường đòi nhảy qua sông.
Không thể nào làm được.
...
" Chẳng lẽ Ninh Vương không hoan nghênh Vũ gia chúng ta sao ? Dù thế nào đi nữa Vũ gia cùng Ninh Vương cũng là thân thích nha. Có thứ tốt không phải nên chia sẽ cho nhau sao ?
Ninh Vương vui, Vũ gia vui, Hoàng Hậu mới vui nha."
Vũ Tống mĩm cười nhìn Ninh Vương nói.
Vũ gia ngoại trừ là Ninh Thành đệ nhất gia tộc ra, còn có thêm một núi dựa lớn chính là đương kim Hoàng Hậu, Vũ Như Yên.
Nghe tên cũng biết vị Hoàng Hậu này có dang dang díu díu với Vũ gia rồi, không sai chút nào nàng chính là người của Vũ gia, cụ thể chính là muội muội của Vũ Tống.
Nói đến, Vũ gia có ngày hôm nay cũng chính là nhờ vào Vũ Như Yên trợ giúp.
Có câu rất hay, Nhất Nhân Đắc Đạo Kê Cẩu Phi Thiên, câu này dùng để miêu tả Vũ gia vô cùng thích hợp.
Bởi vì lúc trước Vũ gia vốn là một tiểu gia tộc ở Ninh Châu, tộc địa cũng không phải ở Ninh Thành, mà là một biên thành, giáp kề hoang mạc, nhỏ không thể nhỏ hơn.
Nhưng một ngày nào đó Vũ Như Yên du sơn ngoạn thuỷ, bỗng nhiên tối đến lại dắt theo một tên thanh niên về nhà, nói là hôn phu của mình, về sau người này lộ ra danh tính mình chính là thái tử Đại Huyền, sau đó dắt theo Vũ Như Yên hồi đế đô phong nàng làm thái tử phi, không lâu sau đó thái tử đăng cơ vi đế, nàng cũng hoá thành Hoàng Hậu.
Bây giờ đang ở đế đô khuấy đảo phong vân.
Nghe đâu vô cùng được lòng Hoàng Đế, có phân nữa quần thần đều đứng bên phe nàng, thế lực cường đại vô cùng, vương phi hoàng tử thế gia, vương hầu đều kiêng kị nàng.
Ninh Vương tự nhiên cũng ở trong số đó.
...
Cho nên hắn cũng không ưa gì Vũ gia.
Dù sao nhất phương vương giả lại phải kiêng kị một gia tộc, vốn chỉ là tiện dân thấp hèn, nói ra cũng khá là mất mặt.
Lại thêm, bây giờ Hoàng Đế đã bị Vũ Như Yên làm cho điên điên đảo đảo, bỏ mặc thiên hạ lòng chỉ mỹ nhân, càng khiến hắn chán ghét Vũ gia.
...
Nghe lời nói của Vũ Tống, Ninh Vương ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng chỉ loé qua rồi thôi, bình thản nhìn Vũ Tống đáp lời.
" Chia sẽ cũng được, nhưng nhiều ít thì phải xem kẻ có nào có đức rồi."
" Hắc hắc, không biết Ninh Vương nói đức là có ý gì ? Có phải ..."
Vũ Tống nghe vậy thì cười to, đáp lời.
Nói đến chữ phải liền dừng, nhưng ý tứ cũng rõ ràng rồi, đức đạo gì ở đây, thế giới mạnh được yếu thua tự nhiên là nói thực lực rồi.