Chương 3 : Nương Tử ! Có Trộm.
Một đêm trôi qua, nhật quang chiếu xuống đại địa.
Trời còn tờ mờ sáng, Tô Minh Nguyệt đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng.
sau một canh giờ.
Tô Minh Nguyệt nhìn nồi cháo mĩm cười hài lòng.
" Phu quân, ngươi giúp ta đánh thức bọn nhỏ dậy ăn sáng được không ?"
" Được rồi"
Trần Trường Xuân lau xong tấm ván gỗ, chuẩn bị đi lấy chén muỗng, nghe nàng nói liền đáp lời. Đi đến trước túp lều rống lên.
Một lát sau.
Cả nhà năm người ngồi trên tấm ván gỗ, quây quần ăn sáng.
Trần Trường Xuân nhìn Trần Vân Phong hỏi :
" Vân Phong, ngươi muốn tập võ không ?"
Trần Vân Phong năm nay mười ba tuổi, kế thừa nhan sắc phụ mẫu, môi hồng răng trắng, cặp chân mày kiếm, đôi mắt hắc bạch phân minh, nhìn qua giống Trần Trường Xuân đến bảy phần.
Đang húp cháo, nghe cha mình hỏi hắn có chút nghi hoặc trả lời.
" Muốn, nhưng nhà mình giờ không còn gì, tập võ lại tốn tiền..."
Nói đến đây hắn liền dừng, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Võ giả là chồng chất bạch ngân mà thành, không phải gia đình bình thường có thể chịu đựng nổi.
Nhà b·ị c·ướp còn lại mấy cộng lông, lấy cái gì tập võ luyện quyền.
" Muốn là được, về phần tiền bạc có vi phụ lo, ngươi cứ yên tâm."
Trần Trường Xuân khẽ gật đầu nói, sau đó nhìn qua Vân Vũ hỏi :
" Còn ngươi muốn hay không ? "
Trần Vân Vũ, Trần Vân Phong chính là huynh đệ sinh đôi, khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng hắn khác Vân Phong là trên trán có một cái bớt mờ, nhìn sơ thì không thấy, nhưng nhìn kĩ thì sẽ thấy.
Nghe Trần Trường Xuân hỏi, hắn gật đầu như gà mổ thóc nói " Muốn ".
Một bên ngồi húp cháo sáu tuổi Trần Vân Đông nghe vậy cũng đi theo nói muốn.
Trần Trường Xuân mĩm cười khẽ vuốt đầu hắn :
" Ngươi còn nhỏ chờ mấy năm nữa hãy nói ."
Tô Minh Nguyệt ngồi ở một bên, quái dị nhìn Trần Trường Xuân.
Mới một đêm, bệnh lại nặng thêm nữa rồi ?
Không được phải đem tiền giấu.
Nếu không để hắn tiêu sài bậy bạ cả nhà liền c·hết đói.
Tô Minh Nguyệt thầm nghĩ, hạ quyết tâm một lát nữa lập tức đem tiền đi giấu.
Mà một bên Trần Trường Xuân cũng không hay biết gì, cùng ba đứa con cười cười nói nói, vẽ ra một tương lai tươi sáng.
...
Một lát sau, cả nhà ăn xong bữa sáng.
Tô Minh Nguyệt đứng dậy nói :
" Phu quân ngươi giúp ta dọn dẹp nha, ta có chút chuyện."
Dứt lời nàng quay người đi vào túp lều.
Trần Trường Xuân cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.
Tô Minh Nguyệt đi đến một gốc trong túp lều, ngồi xuống dùng tay đào đất, một lát sau dưới đất có một cái hủ nhỏ, nàng từ trong hủ lấy ra hai thỏi vàng cất vào ngực.
Lập tức lấp đất, xử lý dấu vết.
Động tác thuần thục mau lẹ, nhìn qua tựa như làm rất nhiều lần.
...
Dọn dẹp xong, Trần Trường Xuân đi vào lều, hắn đi đến gốc lều dùng tay đào đất, một lát sau nhìn thấy cái hủ, hắn mĩm cười nhưng chỉ trong nháy mắt nụ cười liền cứng đờ hét lớn :
" Nương từ ơi có trộm ! "
Nghe tiếng hắn la như heo bị thọc tiết, Tô Minh Nguyệt tay cầm cây tầm vong chạy vào thần sắc lo lắng nói :
" Trộm ? Trộm đâu ?"
" không biết, hai thỏi vàng mất rồi."
Trần Trường Xuân sắc mặt trắng bệch, tựa như cha c·hết nói.
Tô Minh Nguyệt nhìn hắn sâu trong thâm tâm đau lòng, nhưng vì cả nhà không bị đói c·hết, nàng tiếp tục diễn.
Chạy đến góc lều nhìn cái hủ trống không, ngón tay hữu tình vô ý, quẹt lên mí mắt, Ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, ngọc lệ rơi xuống :
" Phu quân, vậy giờ phải làm sau, chúng ta chỉ còn nhiêu đó tiền để sống, gạo ta cũng chỉ mua có mấy cân, vài ngày nữa hết gạo làm sao bây giờ ?"
" Yên tâm, ta sẽ nghĩ cách."
Trần Trường Xuân, bình phục tâm tình, nhìn nàng rơi lệ trong lòng đau xót mở miệng an ủi.
Nương tử thật sự quá yêu ta, quá yêu cái nhà này.
Nghe có trộm liền chạy vào, cầm tầm vong giúp ta đánh trộm.
Trần Trường Xuân nội tâm than thở, nhìn tay nàng đang xiết chặt cây tầm vong.
Móng tay còn dính bùn đất.
Ừ ngón tay dính đất ?
Trần Trường Xuân sững sờ nhìn chăm chú ngón tay nàng, sau đó nhìn dưới đất, ánh mắt dần dần trở nên quái dị, hắn cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng.
Sau đó khẽ vươn tay ra ôm nàng vào lòng, dùng mũi ngửi ngửi.
Mùi hành ?
Tô Minh Nguyệt bị hắn ôm vào lòng, càng khóc dữ dội hơn, khóc lê hoa đái vũ nhìn thấy mà thương.
Lâu lâu còn hic hic.
Trần Trường Xuân nhìn nàng, không khỏi mĩm cười.
diễn xuất quá tệ.
Ôm ấp an ủi một hồi, Đợi đến khi nàng nín khóc, Trần Trường Xuân nắm tay nàng.
" Nương tử, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
" Phu quân nói đi ta nghe nè."
Tô Minh Nguyệt nín khóc mơ màng đáp lời.
" Ta muốn thành lập gia tộc."
" Ngươi muốn thành lập gia tộc ?"
Tô Minh Nguyệt ánh mắt quái dị nhìn hắn, nội tâm thì khổ sở trăm bề.
Lại điên nặng hơn rồi !
" Đúng vậy ! lúc còn nhỏ ta có đi theo một dị nhân, hắn dạy cho ta luyện đan chế dược, bây giờ ta muốn bắt tay luyện dược bán kiếm tiền, cho tụi nhỏ luyện võ, sau đó mua một toà đại viện thành lập gia tộc."
" Nương tử ngươi sẽ ủng hộ ta đúng không ?"
Trần Trường Xuân ánh mắt chờ mong nói.
" Đúng."
Tô Minh Nguyệt mĩm cười nội tâm đắng chát nói
" Hắc hắc, vẫn là nương tử tốt."
" Nương tử đưa vàng cho ta đi ."
Tô Minh Nguyệt nghe lời này giả ngu hỏi :
" Phu quân ngươi nói gì vậy, ta làm gì có vàng, không phải ngươi nói có trộm lấy đi rồi sao ? "
" Thật sự không phải nương tử ngươi giấu ?"
Trần Trường Xuân chăm chú nhìn đôi mắt trong veo, nhưng đã phiếm hồng vì hành của nàng hỏi ngược lại.
" Thật !"
Tô Minh Nguyệt chém đinh chặt sắt, thật không thể thật hơn trả lời.
....
Vân Vũ Thành.
Trên đại lộ, Trần Trường Xuân sờ trong ngực hai thỏi vàng, mĩm cười hài lòng.
Sao một phen uốn năm tắc lưỡi, tốn một đống nước bọt, hắn rốt cuộc cầm được hai thỏi vàng.
Mặc dù khó khăn trắc trở, như đại chiến với hổ sư, những cuối cùng, cũng công thành danh toại.
Dám nghĩ phu quân ngươi điên, nương tử à nương tử, tối nay ngươi mệt với ta !
Hừ hừ.
Trần Trường Xuân nghĩ đến lời lẽ chí mạng của Tô Minh Nguyệt, khẽ hừ suy nghĩ đối sách chuẩn bị cho đại chiến tối nay.
Bách Thảo Các.
Toạ lạc tại thành đông,Vân Vũ Thành.
Là một toà lầu các cao năm tầng, chuyên bán các loại thảo dược trong Vân Vũ Thành.
Năm thành dược liệu ở Vân Vũ Thành, đều là xuất phẩm của bọn hắn.
Trần Trường Xuân vừa đi vừa suy nghĩ linh tinh.
Nửa canh giờ sau.
Hắn đứng trước một toà lầu các cao năm tầng.
Nhìn toà lâu các, trước cửa có treo tấm bảng viết ba chữ Bách Thảo Các, Trần Trường Xuân nhếch môi mĩm cười sải bước đi vào.