Chương 29 : Chúc Mừng Ăn Tiệc ?
Một tên râu quai nón khuôn mặt bậm trợn nhìn thấy Trần Trường Xuân dừng bước, thì dùng tay thúc tên đồng bọn đứng bên cạnh mình nói :
" Nhất Đao ngươi nhìn, khách nhân đã đến từ sớm, tên này chẳng lẽ đi trể, bây giờ mới đến ăn tiệc mừng ?"
" Ừ, có lẽ vậy đi xung quanh đây, ai dám đến Hắc Lang Trại chúng ta gây sự ? Lại nói hôm nay là ngày bái đường của Nhị Đương Gia giờ lành cũng sắp tới, thiệp mời cũng được phát xung quanh một trăm dặm, với lại trời cũng tối có kẻ điên mới đến giờ này gây sự ."
Nhất Đao nghe vậy khẽ gật đầu đồng tình nói.
" Ngươi là đến chúc mừng ?"
Thấy đồng bọn đồng tình, tên râu quai nón nhìn Trần Trường Xuân hỏi.
Ừ ? Có chuyện gì đây ?
Không thấy bổn toạ sắc mặt băng lãnh, sát khí xông thiên sao ?
Ăn tiệc chúc mừng cái búa!.
Trần Trường Xuân nội tâm nhổ nước bọt, tò mò nhìn hai tên sơn tặc nói :
" Hôm nay có chuyện mừng ?"
" Đúng vậy, Nhị đương gia chúng ta thành thân quanh đây trăm dặm ai không biết ? Chẳng lẽ ngươi không phải đến ăn tiệc ? "
Tên râu quái nón nghe Trần Trường Xuân hỏi, thần sắc nghi hoặc hỏi ngược lại.
" Đúng vậy, chúng ta không đến ăn tiệc."
Trần Trường Xuân gật đầu nói.
" Vậy ngươi đến làm gì ?"
Nhất Đao ở một bên nghe Trần Trường Xuân cùng tên đồng bọn của mình đối thoại, mi tâm khẽ nhíu hỏi.
" Ta nói ta đến diệt trại các ngươi tin không ? "
Trần Trường Xuân chần chờ ngập ngừng nói, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ ở bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu tán thành, mặc dù không nói nhưng thần thái khuôn mặt cũng đã toát ra một câu giống như đúc Trần Trường Xuân.
Thái độ ngập ngừng của Trần Trường Xuân cũng không phải là do có chuyện khó nói, mà là hắn cảm thấy hai tên sơn tặc trước mắt đầu óc có chút tàn tàn, nên có chút tội nghiệp vì đó đang do dự là nên g·iết hay là đánh gãy tay chân của bọn hắn, sau đó quăng xuống đường cho làm ăn mày xem như trừng phạt, dù sao kẻ đầu óc chậm nhịp cũng phải chiếu cố một chút có đúng không ?
Ai lại đêm tối đi đến chúc ăn tiệc chứ ?
Chẳng lẽ nhị đương gia bọn hắn tổ chức tiệc cưới giờ này ?
Chuyện này cũng quá bất thường đi. Trên đời này ai lại thành thân vào ban đêm ?
Trần Trường Xuân trước giờ hắn chỉ thấy ăn mừng tới đêm, chứ làm gì có thành thân trong đêm ?
Thành thân trong đêm để gọi tên em trong đêm hay gì ?
Nghĩ đến đây, Trần Trường Xuân bỗng nhiên sóng lưng cảm thấy có chút lạnh, thế là hai mắt dáo dác nhìn quanh.
Phụ tử tâm linh tương thông, dưới sự giáo dục từ nhỏ của Trần Trường Xuân, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng cảm thấy không thích hợp, y như phụ thân mình hai mắt đảo lia đảo lịa nhìn quanh.
...
Hai tên sơn tặc bị câu hỏi của Trần Trường Xuân chấn động nội tâm, tựa như là phát hiện kẻ ngu đang đứng trước mặt mình.
Sau khi hai mắt bọn hắn đảo tới đảo lui cả người Trần Trường Xuân cùng nhi tử của hắn, thì càng thêm chắc chắn ba người này đầu óc bị vô nước.
Thế là hai tên này ánh mắt thương hại nhìn phụ tử Trần Trường Xuân nói :
" Tin! Ăn gì chưa vào đây ta cho các ngươi ăn cơm, chắc đói mấy ngày rồi đi, quần áo cũng trắng bệch hết rồi, ngươi mặc bộ đồ này bao lâu rồi ? Có đồ mới chưa ? Có cần ta tặng cho bộ mới không ?"
" Đúng vây, huynh đệ bọn ta mặc dù không phải đại phú đại quý gì, nhưng đồ ăn quần áo cũng không thiếu, cần cứ nói bọn ta vào trong lấy cho các ngươi."
" Đúng, đúng hôm nay lại là ngày thành thân của Nhị Đương Gia đồ ăn quả thật rất nhiều, có cần thì nói ta vào lấy cho các ngươi."
Đúng vậy, Trần Trường Xuân hôm nay y phục hắn mặc trên người chính là bộ y phục cách đây gần một năm, vào đêm lưu vong đã từng mặc, tuy là bộ đồ không cũng không có nhiều lỗ vá cho lắm, nhưng quả thực có chút cũ nát, dù sao bộ đồ này hắn đã mặc được mấy năm. nếu như tính luôn thời gian từ đêm đó đến nay cũng đã được ba năm rưỡi bốn năm rồi.
Không cũ nát mới là lạ.
Mà hôm nay hắn mặc bộ đồ này, cũng chính là vì tưởng nhớ bằng hữu, người hy sinh giúp hắn chạy thoát c·hết, để bọn hắn sống khôn thác thiên ở nơi nào đó thấy được cảnh này, đây cũng là một lời cảm ơn hắn dành cho bọn họ.
Dù sao thế giới có chuyện tu tiên, như vậy linh hồn hẳn là có thật, đúng không ?
Ai không tin kệ họ, hắn tin là được.
...
Trần Trường Xuân đang lúc đảo mắt nhìn quanh xem thử có ma nữ hay không, thì nghe bọn hắn nói vậy, đầu óc cũng bắt đầu chậm nhịp.
Ừ ? Sơn tặc lúc nào tốt như vậy rồi ?
Đã vậy lát nữa ra tay nhẹ một chút.
Nghĩ như vậy, Trần Trường Xuân khẽ gật đầu :
" Không biết hai vị gọi là ?"
" Tại hạ Nhất Đao, còn hắn là Nhị Đao."
Nhất Đao hai mắt đồng tình nhìn Trần Trường Xuân trả lời.
Ở một bên Nhị Đao cũng gật đầu, tỏ ý là đúng.
" Hai vị là thân huynh đệ ?"
Trần Trường Xuân nghe tên bọn nhất tương tự thì tò mò hỏi.
" Đúng vậy, bọn ta chính là thôn dân ở gần đây nhưng quê nhà bị sơn tặc c·ướp b·óc mới lưu lạc đến nơi này."
Nhị Đao gật đầu trả lời.
" Ồ, ai c·ướp thôn của các ngươi ?"
Trần Trường Xuân nghe vậy, liền biết lý do vì sao bọn hắn lại có lòng tốt rồi, nguyên lai là thôn dân, bị hoàn cảnh đưa đẩy làm sơn tặc.
" Hắc Lang Trại."
Nhị Đao chưa nói, Nhất Đao liền chen ngang nhỏ giọng nói.
Nghe được câu trả lời, Trần Trường Xuân cũng không khỏi kinh ngạc.
Các ngươi bị Hắc Lang Trại c·ướp còn đi làm chó cho bọn hắn ?
Đây không phải là bị bán còn giúp kẻ bán mình kiếm tiền trong truyền thuyết sao ?
Hai mắt quái dị, Trần Trường Xuân mở ra tiết mục ngươi hỏi ta đáp.
Thế là dưới ánh trăng tỏ, có năm con người ngồi chồm hổm trên một phiến đá tại tiểu cô sơn, mở ra một cuộc hội thoại.
Một lát sau, hắn cuối cùng minh bạch vì sao bọn hắn cam tâm tình nguyện làm nô cho kẻ thù, nguyên lai là vợ con của bọn hắn bị Hắc Lang Trại bắt.
Mà Hắc Lang Trại thì coi trọng thân thể của bọn hắn cường tráng, nhìn qua là một khối ngọc thô nếu như luyện võ chắc chắn có thành tựu cao, thế là mạnh tay thu vào trại bồi dưỡng.
Nhưng hai tên này cũng không phải hạng người lạm sát, cho nên mỗi lần đi đồ thôn hay c·ướp b·óc bọn hắn cũng không đi, dần dà bị đày ra đây tuần sơn coi cổng.
Trần Trường Xuân lúc này nhìn hai huynh đệ bọn hắn ánh mắt cũng có chút tán thưởng, thân lọt hố sâu, nhưng tâm bất biến, có thể nói là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Minh bạch đầu đuôi cố sự, Trần Trường Xuân đứng dậy, vỗ vỗ vai hai huynh đệ bọn hắn nói :
" Các ngươi rất tốt, dẫn ta vào sơn trại đi lát nữa ta tha cho các ngươi một mạng. "
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng như vậy gật đầu đồng tình ngươi một câu ta một câu nói :
" Hai vị thúc thúc cứ yên tâm, phụ thân ta là người giữ chữ tín, nói tha sẽ tha cho các ngươi."
" Đúng vậy, hai vị thúc thúc cứ yên tâm, nhà ta ba đời là người tốt không bao giờ nuốt lời."
Nhất Đao, Nhị Đao nghe lời của phụ tử Trần Trường Xuân, thì ánh mắt càng thêm đồng tình, trãi qua cuộc trò chuyện vừa rồi, bọn hắn cũng minh bạch vì sao phụ tử bọn hắn đến đây.
Thử hỏi cả thôn bị đồ sát, bằng hữu, thôn dân vì mình cản đao bây giờ chỉ mình còn sống, ai không muốn trở lại tìm kẻ thủ ác báo thù ?
Trong suy nghĩ của Nhất Đao, Nhị Đao lúc này, chính là phụ tử bọn hắn là vi báo thù nên điên rồi, ba người xông trại trả thù ?
Cái này chẳng khác gì tự tìm được c·hết, nhưng theo lối suy diễn của mình, Nhất Đao, Nhị Đao cho rằng phụ từ Trần Trường Xuân có lẽ đã mấy ngày rồi chưa ăn, nên cũng đành cắn răng dẫn bọn hắn vào trại, lấy thức ăn cho bọn hắn.
Nếu như bọn hắn vào trại nói bậy thì Nhất Đao, Nhị Đao liền bịt miệng bọn hắn lại là được.
Thế là Nhất Đao, Nhị Đao đi trước, Trần Trường Xuân cùng Vân Phong, Vân Vũ theo sau, hướng sườn núi cất bước.