Chương 28 : Ý Nghĩ
Tiểu Cô Sơn vốn dĩ là một ngọn núi hoang, nhưng tầm một năm trước không biết từ đâu chạy đến một đám sơn tặc, tự xưng Hắc Lang Trại chiếm núi làm đại vương.
Trước đó Trần Trường Xuân còn nghĩ bọn hắn chỉ ăn c·ướp thương nhân kinh thương đi ngang qua, nên cũng không có chú ý đến bọn hắn.
Lại nói Hoàng Viên Trấn cách Xuân Điền Thôn cũng không xa, hàng năm Trần Trường Xuân đều nạp tô thuế cho Trấn Chủ, nên hăn nghĩ sẽ được bọn hắn bảo hộ.
Đám sơn tặc sẽ chừa hắn ra, không đụng đến.
Tuy nhiên trên đời làm gì có sơn tặc nào có quy tắc ?
Nếu có bọn hắn cũng chỉ tuân theo quy tắc của mình, đói thì đồ thôn, g·iết người c·ướp c·ủa là chuyện rất bình thường.
Lại thêm thế giới mạnh được yếu thua này, một đám dân đen không có thực lực c·hết thì c·hết ai quan tâm ?
Hàng năm thiếu gì nữ nhân sinh ra hài tử, chẳng qua bao lâu liền có thêm một đám dân đen đứng ra cung phụng bọn hắn.
Chỉ có thể nói lúc trước Trần Trường Xuân vẫn là quá ngây thơ, cứ nghĩ nạp tài là xong, nhưng hắn quên rằng chẳng lẽ chỉ có mình hắn biết nạp tài cầu bảo hộ ?
Đương nhiên là không, cũng như Hắc Lang Trại bọn hắn dám chiếm núi làm vua, đồ thôn làm xằng làm bậy, tự nhiên cũng đã nạp tài rồi.
Do đó ai sẽ đi quản sống c·hết cả thôn Xuân Điền ?
...
Tà dương buông xuống, minh nguyệt treo cao, Trần Trường Xuân hai mắt loé lên sát khí nhìn về hướng Tiểu Cô Sơn nói :
" Nương tử ngươi ở nhà trông Vân Đông nha, lát nữa ta về."
" Được rồi, ngươi đi đi, đi sớm về sớm."
Đứng bên cạnh, Tô Minh Nguyệt khẽ gật đầu nói.
Nghe vậy Trần Trường Xuân gật gật đầu, dẫn đầu leo lên ngựa, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng ngay lập tức theo sau.
Tô Minh Nguyệt đưa mắt nhìn phụ tử Trần Trường Xuân đến khi bóng dáng bọn hắn biến mất, nàng quay đầu trở về ngay lúc nàng định về phòng, Trần Vân Đông đứng một bên tò mò nhin nàng hỏi :
" Mẫu thân, phụ thân cùng ca ca đi đâu á, sao không dẫn hài nhi cùng mẫu thân theo vậy ?"
" Bọn hắn đi đá cầu ta không thích đi, nếu ngươi thích thì chờ lớn lên nói với phụ thân ngươi, hắn sẽ dẫn ngươi theo."
Tô Minh Nguyệt nhìn Trần Vân Đông khẽ cười nói.
Tuy nhiên, phần ngươi hỏi ta đáp của mẫu tử bọn hắn cũng không dừng ở đây.
Kế tiếp chính là một ngàn câu hỏi vì sao vang lên, khiến Tô Minh Nguyệt trả lời kém chút cạn nước bọt.
Chẳng hạn như là, cầu đá vui không mẫu thân ?
Lớn cỡ nào mới có thể xin đi theo phụ thân vậy mẫu thân ?
Mẫu thân cũng lớn sao phụ thân không dắt mẫu thân theo ? ....
...
Một bên khác.
Ba phụ tử Trần Trường Xuân thúc ngựa tầm một canh giờ, cuối cùng đến chân núi Tiểu Cô Sơn.
Trần Trường Xuân nhảy xuống ngựa, dẫn theo nhi tử bước lên sơn lộ quanh co, chầm chậm leo núi, trong đầu loé lên từng hình ảnh đêm đó, hộ vệ trung liệt vì hắn cản đao, thôn dân vì hắn liều mạng ngăn cản truy binh.
Từng người từng người ngã xuống trước mắt hắn.
Những người này đều là nhận được ân huệ được hắn cứu giúp, từ lúc tiếp quản lại sản nghiệp của phụ mẫu kiếp này, hắn cũng chỉ thuận tay mà giúp bọn họ, nhà nào đói khổ thì cho một chút gạo cùng thức ăn, kẻ nào muốn tập võ thì tuyển nhận vào Trần Gia cho làm hộ vệ, vốn chỉ là thiện tâm nhất thời của Trần Trường Xuân nhưng không nghĩ những thôn dân này đến phút mấu chốt lại dùng tánh mạng để báo đáp.
Do đó, Trần Trường Xuân tự nhiên phải có trách nhiệm cho bọn hắn một cái công đạo, gần một năm qua, hắn liều mạng cố gắng tu luyện, chế dược cũng không chỉ là vì hắn muốn trở nên cường đại, tự khống chế vận mệnh không còn gặp tình cảnh như đêm đó, mà còn là vì báo thù cho những thôn dân, hộ vệ của hắn.
Lúc này kẻ thù đang ở gần kề, Trần Trường Xuân nội tâm lại vô cùng phức tạp, có phẫn nộ, có kích động, lại xen một chút bi thương.
Phẫn nộ những kẻ vô lý ngang ngược tàn độc này chỉ vì lợi mà tàn sát cả thôn quê hương của hắn.
Kích động là vì sắp được báo thù rửa hận, bi thương là vì những kẻ cản đao cho hắn trong đó cũng không chỉ có những lưu dân đến từ nơi khác được hắn cứu giúp bán mạng vì hắn, mà còn có bằng hữu nối khố cùng hắn chơi từ nhỏ đến lớn ở trong thôn, Lý Lục, nhũ danh Lục Cẩu.
Nhớ đến thảm trạng của bằng hữu cả người đầy máu tươi không biết có bao nhiêu vết chém trên người, luôn chạy theo sau lưng cho đến khi sắp thoát thì truy binh đuổi tới, hắn không chút do dự cùng kẻ truy đuổi đồng vu quy tận.
Nghĩ nghĩ suy suy Trường Xuân hai mắt đầy sát khí, dưới cơn gió lạnh ban đêm cuốn theo mái tóc, nhìn qua vô cùng âm trầm đáng sợ.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đi bên cạnh bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó lạnh lạnh sau lưng, quay đầu nhìn lại thì không phát hiện gì, nhưng khi nghiêng đầu nhìn sang phụ thân sắc mặt băng lãnh, hai mắt đỏ bừng, tựa như minh bạch điều gì đó, trong đầu bọn hắn bỗng nhiên loé lên hai chữ.
Quá dữ !
Thế là, hai tên tiểu tử thúi này cũng bắt chước theo phụ thân, một bộ khổ hận thâm thù, bước chân cũng đồng đều với Trần Trường Xuân chậm rãi leo núi.
Từ xa nhìn đến ba bóng người giữa đêm đi chầm chậm, người ngoài không biết cũng có thể nghĩ ba người này đang diễn kịch hoặc là bị điên !
Thử nghĩ mà xem.
Giữa đêm khuya vắng trên sơn lộ cước bộ của ba con người cầm kiếm cầm thương, chậm rãi mà leo núi.
Giữa đêm gió sói tru hổ gào, bước chầm chậm leo núi như vậy để làm gì ?
Làm như vậy để cho ai xem ?
Hưởng thụ đêm gió cô tịch sao ?
Chỉ có đồ điên mới leo như vậy, với lại tiểu cô sơn cũng chẳng cao bao nhiêu, nói thực thì nó chỉ là một ngọn núi nhỏ mà thôi, mặc dù đường núi hơi chút quanh co.
Nhưng chịu leo thì chỉ mất tầm mười phút là đến sườn núi, mà đây cũng chính là nơi tụ tập của đám sơn tặc.
Nếu như báo thù, thì đi nhanh chút không được sao ?
Cần gì chậm như vậy ?
Đây là người ngoài sẽ nghĩ như vậy, nhưng lý do Trần Trường Xuân đi chậm như vậy cũng không phải là muốn tạo nét trang bức cái gì.
Mà là, hắn đang tích tụ nỗi hận thù để một hồi g·iết được càng sảng khoái, tiêu diệt nỗi ám ảnh của đêm định mệnh đó, để cho đạo tâm càng trong sáng, sau này tu tiên càng dễ dàng đột phá, khó gặp bình cảnh ma chướng.
Đây là người tu tiên nghĩ.
Thực chất Trần Trường Xuân đi chậm như vậy là do bận suy nghĩ làm sao để g·iết sạch đám sơn tặc một cách nhanh chóng, động tác đẹp mắt nhất tạo dựng hình tượng phụ thân cường đại vô địch trước mặt hai đứa con của mình.
Tuy nhiên, trong đó quả thực cũng có một phần là hắn đang tích tụ hận thù tưởng nhớ đến những người vì hắn mà hy sinh, để một hồi g·iết được sảng khoái, thoả mãn cảm giác báo thù rửa hận.
Mà còn một phần trọng yếu nữa, đó chính là Trần Trường Xuân bị mù đường, hắn sợ lạc cho nên mới cẩn thận đi chầm chậm, nhìn dưới đất xem lối đi nào thường xuyên có người đi qua mà bước theo, để tránh lạc đường tìm không được Hắc Lang Trại mà thôi.
Lần trước hắn có thể đến được Vân Vũ Thành là nhờ công lao Tô Minh Nguyệt, nếu không nhờ nàng có khi hắn đã lạc đến châu thành rồi.
...
Một lát sau, bước chân của Trần Trường Xuân bỗng nhiên dừng lại, hai mắt nhìn về phía trước, trên một phiến đá nằm giữa sơn lộ, hai tên nam tử ăn mặc kiểu cách của đám sơn tặc, áo lộ ra phần ngực, cao to cường tráng cầm đại đao, đang nhìn hắn.