Chương 19 : Bốp~ Bốp ~ Bốp.
Vào Lý phủ, lại trãi qua một phen chém g·iết, Trần Trường Xuân giải quyết hết cao thủ của Lý gia, chỉ chừa lại vài tên Hậu Thiên Cảnh nhị, tam trọng cho Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ luyện tay.
Nhìn vài tên võ giả của Lý gia bị Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đè đánh.
Trần Trường Xuân hài lòng nhẹ gật đầu, mang theo Doãn Tam Hùng đi vào chính sảnh Lý gia, chuẩn bị cùng hắn " tâm sự một chút chuyện lý thú."
Trong chính sảnh, ở nơi chủ vị có một cái bàn cùng hai cái ghế, Trần Trường Xuân ngồi xuống cái ghế bên phải, Doãn Tam Hùng ngồi bên trái.
Sau khi yên vị, Trần Trường Xuân mĩm cười nhìn Doãn Tam Hùng hỏi :
" Doãn lão ca lâu ngày không gặp nha, đúng rồi, không biết hôm nay Doãn lão ca đến Lý gia để làm gì vậy ?"
Lão ca ? Ta với ngươi lúc nào thân thiết như vậy rồi ?
Doãn Tam Hùng nghe xưng hô của Trần Trường Xuân đầu óc có chút mơ hồ, không khỏi ngẩn người thầm nghĩ.
Tên hung thần này vừa rồi còn g·iết người không chớp mắt, sao lúc này lại mềm mỏng như vậy ?
Chẳng lẻ hắn sợ Doãn gia ta ?
Nếu là vậy, trước hết cứ lá mặt lá trái với hắn, chờ người trong gia tộc đến liền làm hắn.
Hừ, ngươi vẫn là quá non, chờ cao thủ trong gia tộc đến ta liền cho ngươi biết cái gì là sống không bằng c·hết !
Nghĩ tới đây, Doãn Tam Hùng trong lòng hừ lạnh một tiếng, bên ngoài thì mĩm cười trả lời :
" À, Lý gia cần mua số lượng lớn dược thảo, nên ta đến bàn bạc với bọn hắn mà thôi, chẳng có gì quan trọng."
Nghe được lời này, Trần Trường Xuân thu hồi nụ cười, dùng tay vỗ nhẹ cái bàn, nhận ba ngàn cân chi lực, trong nháy mắt cái bàn liền vỡ nát.
Trần Trường Xuân dùng chân đá văng cái bàn đã tan tành qua một bên, sau đó phủi đi gỗ vụn trên tay. Xoay người, mặt đối mặt, mắt đối mắt với Doãn Tam Hùng. Thần sắc bình thản tựa như việc vừa rồi không hề liên quan gì đến hắn, mĩm cười hỏi :
" Doãn Lão Ca, chúng ta là bằng hữu đúng không ?"
Doãn Tam Hùng nhìn thấy thảm trạng của cái bàn, không khỏi nuốt nước bọt, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã cứng đờ, mồ hồi lạnh từ trán chảy xuống, nội tâm tựa như con kiến trong chảo nóng đứng ngồi không yên, gật đầu trả lời :
" Đương nhiên rồi."
" Ừ, nếu đã là bằng hữu thì nên thành thật với nhau, có đúng không ?"
Trần Trường Xuân nghe vậy gật đầu một cái, sắc mặt nghiêm túc nói.
" Đúng vậy"
Doãn Tam Hùng gật đầu đồng ý.
Thấy hắn tán thành, Trần Trường Xuân mĩm cười hỏi tiếp :
" Vậy cho ta hỏi, Doãn lão ca hôm nay đến Lý gia để làm gì ?"
" Lý gia cần mua số lượng lớn dược liệu, ta đến .."
Bốp~
Vừa nghe được câu trả lời giống như hồi nãy, Trần Trường Xuân liền tặng ngay cho hắn một cái tát tay, thần sắc thất vọng, tựa như là bị bằng hữu phản bội lừa dối mà đau lòng vô cùng hai mắt cất chứa đầy sầu muộn nhìn Doãn Tam Hùng nói :
" Đã là bằng hữu thì không nên lừa dối nhau ! ."
" Ta không nói dối, ta đến là để bàn...."
Bốp~
"Ta thật sự không nói dối, Trần Dược Sư"
Bốp~
" Ngươi phải tin ta,..."
Bốp~
" Ngươi phải tin.."
Bốp~
" Ngươi phải"
Bốp~
" Ngươi !"
Bốp~
...
Trong chính sảnh.
Âm thanh vả mặt, đều đặn vang lên, Doãn Tam Hùng bị Trần Trường Xuân nựng mơ mơ hồ hồ, bàn tay sờ lên má phải sưng húp, từng cái ý nghĩ vô thức lướt qua trong đầu.
Mới vừa rồi còn lão ca, chớp mắt đã trở mặt.
Trên đời này, có loại người như vậy sao ?
Ta chẳng lẽ đang gặp ác mộng ?
Cái ý nghĩ này vừa lướt qua, Doãn Tam Hùng ngay lập tức đã có câu trả lời.
Chỉ thấy Trần Trường Xuân, đứng dậy cầm cái ghế giơ lên cao, sau đó nhắm ngay cái đầu hắn mà đập xuống.
Răng rắc~
Tiếng ghế vỡ nát vang lên, máu tươi chảy xuống, Doãn Tam Hùng trở về hiện thực.
Không phải mơ !
Ba chữ này trong đầu hắn loé lên, sau đó hắn phẫn nộ chỉ mặt Trần Trường Xuân nói :
" Tên nhà quê, ngươi đánh lão phu một lần nữa, lão phu liền diệt cửu tộc ngươi !
Lão phu cũng không ngại nói cho ngươi biết, cao thủ trong tộc ta đang trên đường đến Vân Vũ Thành, thông minh thì mau chóng thả lão phu ra, nếu không hừ hừ."
Nói đến đây Doãn Tam Hùng liền dừng, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, nếu không chính là diệt cửu tộc, rồi cái gì gì đó đó..
Mà đối diện Doãn Tam Hùng, lúc này Trần Trường Xuân đang định đi lấy một cái ghế khác đập hắn tiếp, thì nghe hắn nói như vậy không khỏi mĩm cười lại gần :
" Ồ, có thể nói chuyện đàng hoàng rồi sao ?
Được rồi, ngươi không cần uy h·iếp vô dụng thôi.
Nói đi, ngươi hôm nay đến Lý gia để làm gì, thành thật trả lời ta có thể tha cho ngươi một mạng."
" Hừ, mặc dù ngươi rất cường đại nhưng ngươi có thể so được Tiên Thiên Cảnh cao thủ sao ?
Nếu như ngươi không..."
Doãn Tam Hùng nghe hỏi vậy thì ánh mắt khinh bỉ nhìn Trần Trường Xuân hỏi ngược một câu, sau đó tuôn ra lời uy h·iếp.
Chỉ có đều hắn chỉ nói được một nửa thì Trần Trường Xuân đã cầm lên trường thương thọc vào bắp đùi hắn, thần sắc băng lãnh nói :
" Ta nói rồi, ngươi không cần uy h·iếp, thành thật nói cho ta mọi chuyện nếu không ngày mai Doãn Tam Hùng chính là một cái tên của người đ·ã c·hết, ta nói là làm, ngươi không cần thách thức sự kiên nhẫn của ta.
Nếu không, ta cũng không ngại cho ngươi biết thiên đao vạn quả là như thế nào."
Cảm nhận sát khí trền người Trần Trường Xuân cùng với cỗ đau nhức từ bắp đùi truyền đến, Doãn Tam Hùng ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứng đầu im miệng không nói.
Nhìn thấy nhãn thần của hắn loé lên vẻ bối rối sợ hãi Trần Trường Xuân mừng thầm, xem ra lão già này cũng không phải là người tâm chí kiên định, không thể cạy miệng ra được.
Nghĩ như vậy, Trần Trường Xuân nhấc lên chân, đạp vào ống quyển của Doãn Tam Hùng.
" rắc "
Tiếng xương gãy vang lên, hoà cùng tiếng thét chói tai của Doãn Tam Hùng, truyền ra ngoài chính sảnh, ngay cả Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cũng nghe được.
Hai tên tiểu tử thúi nghe được âm thanh này cũng không khỏi dừng lại một nhịp, nhưng khi nghe rõ không phải âm thanh của phụ thân mình thì bọn hắn lại tiếp tục cùng với mấy tên võ giả của Lý gia hăng say đấu tới đấu lui.
...
Trở vào chính sảnh.
Trần Trường Xuân nhìn nằm dưới đất Doãn Tam Hùng sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên mặt, hai mắt hắn đạm mạc ngữ khí băng lãnh nói :
" Sao có nói hay không ? "
Thấy Doãn Tam Hùng vẫn im lặng, Trần Trường Xuân liền cầm trường thương thọc cho hắn một lỗ, bàn chân cũng thuận thế đạp vào bàn tay của hắn.
Phốc~ Rắc~
Tiếng da thịt b·ị t·hương đâm thủng, tiếng xương bị vỡ vụn vang lên, tiếng la hét của Doãn Tam Hùng cũng đồng thời có mặt.
Nhưng lần này hắn cũng không như vừa rồi, ngậm miệng không nói, mà là :
" Dừng, ta nói, ta nói, ta nói hết."
Nhìn hắn sắc mặt của Doãn Tam Hùng, Trần Trường Xuân không khỏi âm thầm bĩu môi.
Cũng quá yếu đi, mới được hai đợt liền nhận sợ, không thú vị, ít nhất cũng phải ba lần mới hợp lý nha.
Nghĩ đến kiếp trước mấy cuốn tiểu thuyết, một số nhân vật bị h·ành h·ạ sống dỡ c·hết dỡ cũng không hé miệng nói một lời, lại nhìn nằm dưới đất như chó c·hết Doãn Tam Hùng.
Trần Trường Xuân không khỏi khinh bỉ.
Quá yếu!