Chương 18 : Diệt Tộc.
Không phải gia nhập Lý gia, vì các ngươi kiếm tiền.
Trần Trường Xuân nhìn Lý Xích Long nội tâm quái dị thầm nghĩ.
Cũng không hề hay biết, khi mình cưỡi bảo mã của Lý Tử Xuyên tới đây, đã khiến cho Lý Xích Long hiểu lầm là hắn đã khuất phục dưới dâm uy của Lý Tử Xuyên nên đã đầu nhập vào Lý gia.
Mà Xích Long có ý nghĩ như vậy cũng bình thường, Trần Trường Xuân cưỡi bảo mã của Lý Tử Xuyên đến đây, cũng có thể là thủ đoạn thu mua nhân tâm.
Để cho Trần Trường Xuân thấy gia nhập Lý gia, về sau chắc chắn được hậu đãi coi trọng, diệt bớt oán khí của Trần Trường Xuân.
Lại thêm, nhi tử của Lý Xích Long là Hậu Thiên Cảnh Bát Trọng, Trần Trường Xuân chỉ là Hậu Thiên Cảnh Tam Trọng, con hổ đi bắt con gà còn khó sao ?
Lý Xích Long làm sao lại suy nghĩ đến toàn quân Lý Tử Xuyên đã bị Trần Trường Xuân diệt sạch ?
....
Trần Trường Xuân ánh mắt quái dị nhìn Lý Xích Long, định thông báo tin mừng cho hắn, nhưng vẫn chưa kịp nói thì Lý Xích Long đã chặn họng nói trước :
" Được rồi, đan phương đâu đưa cho ta."
" Phụ thân, lão nhân này bị bệnh hả phụ thân ?"
" Đúng vậy, chúng ta không phải là đến diệt bọn hắn hay sao ?"
Trần Trường Xuân chưa nói gì, nhưng ở một bên Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, nghe Lý Xích Long nói vậy, liền kỳ quái nhìn hắn hỏi.
Lý Xích Long cùng Doãn Tam Hùng hai mặt nhìn nhau, khẽ nhíu mày.
Nghĩ thầm, ý gì đây ? chẳng lẻ hiểu lầm, Trần Trường Xuân đến đây thật là vì diệt tộc mà đến.
Không đúng nha, Hậu Thiên Cảnh Tam Trọng sao có thể là đối thủ của Lý Tử Xuyên.
Ngay cả Doãn Tam Hùng cũng bắt đầu nghi hoặc.
Hôm nay hắn đến đây là để gõ Lý gia một cái, sau đó cầm đan phương về gia tộc, mà mọi chuyện cũng vô cùng thuận lợi, không những Lý gia đã đồng ý một lát sau Lý Tử Xuyên cầm đan phương trở về liền giao cho hắn, mà còn trở thành gia tộc phụ thuộc của Doãn gia.
Nhưng Trần Trường Xuân tại sao lúc này đến cửa đòi diệt tộc, chẳng lẽ...
Trần Trường Xuân nhìn hai lão giả sắc mặt âm tình bất định, khẽ cười, trường thương động, bộ pháp nhất chuyển, đâm ra một thương, mũi thương xé gió, xuyên thủng yết hầu Lý Xích Long.
" Phốc."
Lý Xích Long ngã xuống đất hai mắt trợn to như chuông đồng, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
" Quá nhanh."
Đây là hai chữ sau cùng loé lên trong đầu hắn, Lý Xích Long vừa rồi chỉ thấy được thương ảnh loé lên rồi biến mất, sau đó cổ họng nhói đau, máu tươi ào ạt chảy ra, hắn dùng tay bịt lại cũng không thể ngăn lại, kế tiếp liền lâm vào vô tận hắc ám.
...
Trần Trường Xuân thu hồi trường thương ánh mắt đạm mạc nhìn chúng nhân, vừa rồi bị chặn họng, hắn cũng không muốn lại dùng miệng lưỡi giải thích, mà là dùng hành động.
Thứ nhất là nhanh gọn, thứ hai là đủ khí thế.
Trần Trường Xuân vừa thu thương, ở đương trường chúng nhân đều yên tĩnh, kinh ngạc há hốc mồm, ánh mắt đã tràn đầy sợ hãi.
Như là cừu non đang nhìn một con ác lang vậy.
Hậu Thiên Đỉnh Phong ?
Cả đám người trong đầu đồng thời loé lên bốn chữ này, sau đó đồng đều nuốt nước bọt.
Ngay cả Doãn Tam Hùng cũng chẳng khác gì, mặc dù hắn là Hậu Thiên Cảnh đỉnh phong, nhưng hắn cũng tự biết sức mình, một thương vừa rồi của Trần Trường Xuân dù là hắn cũng không ngăn được.
Lý Xích Long chỉ là Hậu Thiên Cảnh thất trọng c·hết dưới mũi thương, cũng là chuyện bình thường.
...
Bỏ qua ở trước mắt đám người đang kinh ngạc sợ hãi, ở bên cạnh Trần Trường Xuân. Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ lúc này hai người bốn con mắt loé sáng, tràn đầy sùng bái nhìn phụ thân mình.
Mà Trần Trường Xuân thấy cảnh này cũng vô cùng hài lòng, âm thầm gật đâu.
Xem ra hiệu quả không sai.
" Được rồi, không dài dòng hôm nay bổn gia chủ đến đây là để diệt Lý gia, người nào là hạ nhân nhận tiền Lý gia làm việc có thể rời đi."
Trần Trường Xuân ngữ khí hời hợt, nhìn đám người nói.
Không phải Trần Trường Xuân tội nghiệp đám người này tha cho bọn hắn một mạng, mà là hắn không muốn gây nhiều sát nghiệp.
Trong đó chủ yếu là bị ảnh hưởng của kiếp trước, sống ở thế giới có luật pháp chặt chẽ, cho nên dù đã sống ở thế giới này ba mươi năm thấy nhiều cảnh huyết tinh, nhưng hắn cũng chưa bị đồng hoá, xem nhân mạng như cỏ rác, tuỳ ý g·iết chóc.
Trừ phi là mưu hại tính mạng hắn, nếu không, tha được Trần Trường Xuân vẫn sẽ tha.
Cũng như Nguyễn gia, vốn dĩ ban đầu Trần Trường Xuân chỉ định cho bọn hắn ói ra tiền tài để chuộc tội mà thôi.
Nhưng Nguyễn Hồng Vân vừa gặp mặt hắn, đã kêu hắn t·ự s·át, cũng vì đó Trần Trường Xuân rốt cuộc minh bạch thế giới này hiểm ác hơn hắn nghĩ nhiều, không chỉ mưu tài còn sẽ hại mạng, đám sơn tặc từng đồ thôn của hắn cũng không phải là trường hợp cá biệt.
Do đó hắn mới đương trường cải biến chủ ý, thậm chí là sau này cũng vậy, kẻ nào muốn lấy mạng của hắn thì đều phải c·hết, thậm chí cả tộc tên đó cũng như vậy.
Nghe được lời này, ba mươi tên võ giả trong đó có một số người mặc bạch y, hắc y, lam y, xích y, thở ra một hơi sắc mặt từ căng cứng hoá buông lỏng, như được đại xá, quăng đao bỏ kiếm, co giò bỏ chạy.
Người Lý gia thấy cảnh này cũng không ngăn cản, dù sao đám người này chỉ là bọn hắn dùng tiền thuê đến, với lại bọn hắn thực lực cũng chẳng cao tới đâu, đều là Hậu Thiên Nhất, Nhị Trọng, có ở lại cũng chỉ nhiều thêm một cỗ t·hi t·hể mà thôi, chẳng làm được gì, đi thì cứ đi.
Về phần đương trường bội ước ?
Đợi qua khúc này rồi tính sổ với bọn hắn sau cũng được.
Đến bây giờ bọn hắn vẫn còn hy vọng, có thể vượt qua kiếp này, dù sao bên cạnh còn có Doãn Tam Hùng hắn cũng là có Hậu Thiên Cảnh đỉnh phong, cảnh giới ngang bằng Trần Trường Xuân.
Chỉ cần Doãn Tam Hùng ra tay bọn hắn liền có thể bình yên sống tiếp không phải sao ?
...
Đương nhiên không phải, bởi vì bây giờ Doãn Tam Hùng cũng không dám đứng ra ngăn cản hay nói giúp Lý gia, mà là lui ra ngoài đứng yên một chổ không nhúc nhích.
Trần Trường Xuân thấy động tác của hắn khẽ mĩm cười, lao vào đám người Lý gia, tựa như gặt lúa, nhất kích nhất mạng.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ thì theo sau hắn, rút ra trường kiếm, lâu lau đâm lén.
Tổ hợp ba người, hoá thành lưỡi hái tử thần.
Một lát sau, trước đại trạch Lý gia hai mấy người vừa rồi còn sống nhảy nhót tưng bừng, bây giờ đều đã trở thành t·hi t·hể nằm dưới đất.
Trần Trường Xuân ánh mắt đạm mạc quét qua, sau đó nhìn về Doãn Tam Hùng khẽ cười nói :
" Doãn lão không rời đi ?"
Ta cũng muốn đi, nhưng đi ngươi sẽ không g·iết ta ?
Doãn Tam Hùng nội tâm đắng chát nghĩ, mặt ngoài cười nói :
" Lâu quá không gặp Trần Dược Sư, ta định chờ Trần Dược Sư giải quyết xong phiền toái, sau đó cùng Trần Dược Sư nói chút chuyện lý thú ấy mà, có việc Trần Dược Sư cứ tự nhiên ta ở đây đợi ngươi."
" À, vậy không bằng Doãn lão cùng ta vào Lý phủ, đợi ta giải quyết xong phiền toái liền cùng ngươi tâm sự chuyện lý thú, Doãn lão thấy thế nào ?"
Trần Trường Xuân khẽ cười, ấm giọng nói.
Aii
Nghe hắn nói vậy, Doãn Tam Hùng trong lòng thở dài, mĩm cười tũm tĩm nói :
" Vậy cũng được, ta nghe Trần Dược Sư."
Nói xong Doãn Tam Hùng, giơ tay thủ thế mời.
" Được, lát nữa nói tiếp."
Thấy động tác của hắn, Trần Trường Xuân khẽ gật đầu cười nói, sau đó dắt theo Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đi xuyên qua đại môn đi vào Lý phủ.
Doãn Tam Hùng thấy vậy, cũng lập tức theo đuôi.
Đây cũng không phải là do hắn ngoan, mà là hắn sợ, sợ không đi theo sẽ bị Trần Trường Xuân lấy mạng.