Chương 101 : Thâm Ý Của Tông Chủ.
Nhìn chúng đệ tử rời đi, Lý Lục bỗng truyền âm cho Phan Tử Hiền.
" Ngươi lát nữa đến hậu sơn gặp ta."
Vốn đang hoà vào dòng người rời đi, Phan Tử Hiền nghe vậy liền khựng lại, quay đầu nhìn Lý Lục bất động thanh sắc gật nhẹ đầu một cái, sau đó rời đi.
Trần Trường Xuân cũng không có trở về nhà mình nghỉ ngơi, bởi vì Lý Lục vừa rồi truyền âm cho Phan Tử Hiền là do hắn kêu Lý Lục làm vậy.
Lý do cũng không có gì phức tạp, Trần Trường Xuân chủ yếu là muốn hiểu rõ tại sao hắn bị phế truất, cùng với Xích Hà Tông thực lực rốt cuộc ra sao, ngoài trúc cơ tu sĩ thì còn có bao nhiêu người.
Dẫu sao khi thu Phan Tử Hiền, Trần Trường Xuân đã xác định đắc tội Xích Hà Tông, với tính tình cẩn thận, không chắc không làm của Trần Đại Gia Chủ đương nhiên phải tìm hiểu địch nhân của mình trước rồi.
Dù sao biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Câu này chưa bao giờ sai cả.
...
Hậu sơn, Phan Tử Hiền đúng hẹn mà đến, mang theo tâm tình thấp thỏm không biết Tông Chủ Đại Nhân rốt cuộc kêu mình đến làm gì, tiến lên bái kiến :
" Đệ tử Phan Tử Hiền, bái kiến tông chủ cùng đại nhân."
Trần Trường Xuân gặp hắn hành lễ thì nhẹ gật đầu một cái, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ lặng yên đứng đó.
Lý Lục thì khác, bởi vì vừa rồi trước khi Phan Tử Hiền đến, Trần Trường Xuân đã dặn dò hắn, cho biết cần hỏi những gì. Gặp Phan Tử Hiền hành lễ Lý Lục liền gật đầu một cái, nhàn nhạt nói :
" kể rõ ràng, từ đầu đến cuối chuyện ngươi bị phế truất thiếu tông chủ chi vị cho ta nghe."
Phan Tử Hiền sắc mặt thoáng cái biến hoá, trở nên giận dữ, ánh mắt đầy hận thù nhìn về phương hướng Xích Hà Tông, đáp lời :
" Bẩm tông chủ cùng đại nhân, chuyện này kể ra thực sự rất dài dòng..."
Một lát sau, Trần Trường Xuân cùng Lý Lục rốt cuộc nghe xong đầu đuôi câu chuyện.
Cả hai cũng chẳng có cái gì gọi là bất ngờ, bởi vì theo như lời kể của Phan Tử Hiền. Hắn bị hãm hại trục xuất tông môn một phần là do bản thân quá yếu, một phần là vì trong tông môn xuất hiện thiên tài, tám phần là do hắn ôm trọng bảo của phụ thân mình để lại.
Đại trưởng lão vì muốn có thêm tài nguyên tu luyện, do đó liền c·ướp đi vị trí tông chủ, cùng với bào vật của hắn để cho bản thân cùng cháu của mình tu luyện.
Hắn không bị bọn hắn g·iết chính là do gã đại trưởng lão muốn nhìn thấy hắn sống kiếp ăn mày, không có tôn nghiêm mà sống, khiến cho tổ tông mất hết mặt mũi.
Mưu tài hại mạng, thấy lợi nổi máu tham.
Cố sự quá mức nhàm chán, quá quen thuộc đối với tu tiên giới, hằng năm chỉ sợ những chuyện tương tự xảy ra không có mười thì cũng có tám.
Trần Trường Xuân cùng Lý Lục sao lại bất ngờ cho được.
Nghe xong cố sự Lý Lục liền gật đầu một cái, từ trong túi trữ vật lấy ra hai lọ thuốc cùng với một cái ngọc giản giao cho Phan Tử Hiền nói :
" Kinh mạch ngươi nát trở về dùng hai loại thuốc này là có thể tu luyện trở lại. Được rồi trở về đi."
Phan Tử Hiền nghe được hai lọ thuốc này có thể chữa lành kinh mạch của mình, hai mắt liền sáng lên, ngay lập tức nhận lấy, hai mắt rưng rưng đa tạ :
" Ân tái tạo của tông chủ cùng đại nhân, đệ tử suốt đời không quên, về sau nếu có phân phó, cho dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, đệ tử cũng sẽ không chút do dự làm theo !"
Dứt lời, Phan Tử Hiền bái sâu một cái, sau đó quay người rời đi.
....
Thời gian thấm thoát, một tháng chớp mắt đã qua.
Trần Trường Xuân sau khi bạo tay chi linh thạch giúp Lý Lục tìm người xây phòng óc, cung điện.
Ngày đêm làm việc, hôm nay rốt cuộc cũng xong.
Đại điển nhập tông kết thúc.
Lúc này, trên một quảng trường rộng lớn, sức chứa ít nhất một ngàn người, Lý Lục mặc một thân đạo bào, phối hợp khuôn mặt thanh tú cùng với khí chất quân tử không biết từ đâu mà đến, nhìn qua vô cùng đáng tin đáng kính.
Sau khi quét mắt nhìn đám đệ tử mới thu, ăn mặc chỉnh tề phục sức Bá Khí Tông, Lý Lục cao giọng nói :
" Đại điển nhập tông đã xong, chúc mừng các ngươi chính thức trở thành đệ tử của Bá Khí Tông, tông quy thì cũng không nhiều, nhưng có một điều Các ngươi phải nhớ kĩ, đó chính là ra ngoài thì bá ở nhà thì ngoan là được.
Cũng như tháng trước bổn tông chủ trước mặt người ngoài bá thế nào, trước mặt đại ca ngoan ra sao, các ngươi cũng đã thấy rồi đúng không ? "
" Đúng Vậy Thấy Rồi !"
Chúng đệ tử nghe hắn hỏi liền đồng hô to, đồng thời trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ bừng tỉnh, thầm nghĩ.
Nguyên lai giọng điệu tông chủ đại nhân trước sau bất nhất là do đây mà ra. Đối với người ngoài thì bá đạo, " hùng hồn" đối với đại ca thì ngoan như hài tử !
Quả nhiên là tông chủ đại nhân, cử chỉ lời nói đều có thâm ý nha !
...
Trần Trường Xuân đứng ở bên cạnh nhìn dưới tràng đám đệ tử ánh mắt lập loè, có kẻ thì gật đầu, có kẻ thì vỗ đùi thì thào " Nguyên lai là vậy." Hắn không khỏi bất đắc dĩ vỗ trán một cái, sau đó đưa mắt nhìn Lý Lục.
Cái lưng có chút nhột, Lý Lục ngay lập tức quay sang, mắt chạm mắt với Trần Trường Xuân, Lục Cẩu liền mĩm cười, tuy là không nói nhưng chỉ cần nhìn qua sắc mặt của hắn liền biết hắn đang hỏi " Ta có giỏi không "
Được rồi thôi thì chiều ngươi.
Trần Trường Xuân nhẹ gật đầu một cái, xem như thừa nhận Lý Lục giỏi, sau đó liền ngự kiếm rời đi.
Hắn cũng quá hiểu Lý Lục, cái tông quy ngoài bá trong ngoan này thực chất là do hắn muốn dễ dàng quản lý hơn mà đặt ra, lại thêm hôm đó cũng rất thích hợp để diễn cái trò trong ngoan ngoài bá, do đó hắn liền diễn một tuồng.
Hôm nay giải thích, chính là muốn ghim vào đầu chúng đệ tử một cái ấn tượng tông chủ đại nhân thâm bất khả trắc, làm chuyện gì cũng có thâm ý trong đó, không phải là vô lý, làm khùng làm điên, để lỡ sau này hắn có làm khùng làm điên thật thì dễ tìm cớ cho qua.
Đúng vậy, Lý Lục này mặc dù âm hiểm nhưng nhiều lúc hắn cũng làm không ít trò điên, chẳng hạn như thời gian còn ở Xuân Điền Thôn hắn vì muốn nướng gà mà làm cháy luôn cả cái nhà của mình, vì muốn nhìn lén Thôn Hậu tắm rửa liền leo lên cây nhìn lén, xém chút té gãy cặp giò.
Có thể nói cái tính dở dở ương ương, lúc trầm lúc bổng không khác Trần Trường Xuân là bao.
Mà cũng do đó Tam Kê, Lục Cẩu mới thân như vậy.
...
Nhìn dưới tràng chúng đệ tử đang tự ngu tự nhạc, Lý Lục gật đầu hài lòng thầm nghĩ.
Xem ra "thâm ý" của ta rất thành công, đã ghim vào đầu bọn hắn.
" Được rồi, đại điển đã xong các ngươi đi đến tàng kinh các nhận công pháp tu tiên, sau đó trở về ráng mà tu luyện, có gì không hiểu liền đi tìm đại sư huynh Trần Vân Vũ cùng với Nhị Sư Huynh Phan Tử Hiền mà hỏi."
" Đã rõ."
Chúng đệ tử đồng thanh đáp lại Lý Lục một câu, sau đó liền hướng về tàng kinh các mà chạy.
Ba ngày trước trong lúc thưởng thức trà thơm, chọc khóc Trần Vân Tây ngon lành, Trần Vân Vũ liền bị Trần Trường Xuân xách đến đây chịu trách nhiệm trông coi Tàng Kinh Các của Bá Khí Tông.
Mới đầu hắn còn kháng cự, nhưng khi Trần Trường Xuân đem ra gia quy, đòi cắt bỗng lộc hắn cuối cùng chỉ có thể nghe theo.
Lúc này đang chỉnh lý thư tịch thì nghe được từ xa truyền đến những tiếng chân dồn dập, đoán được có người đến nhận công pháp tu tiên Trần Vân Vũ liền quay người trở về quầy, cứ như ông chủ đang đợi khách, chờ chúng đệ tử tiến đến.
Rất nhanh đã có người bước vào, mới đầu là một sau đó là hai cho đến mấy chục, bên ngoài còn có gần hai trăm.
Nhìn bọn hắn nháo nhào, bàn luận rơm rã ồn ào, Trần Vân Vũ cao giọng điều động linh lực thanh âm truyền toàn phạm vi tàng kinh các :
" Được rồi im lặng đi, mau chóng xếp thành hàng, đến ai người đó lên !"