Chương 100 : Trắc Linh Căn.
Chương 100 : Trắc Linh Căn.
Thiếu niên, thiếu nữ mới thu vào tông cũng không biết trong đám bụi mù là một Lục Cẩu cắn người, do đó gặp Lý Lục thắng liền nhẩy cẩng lên, vỗ tay liên tục dành những lời khen có cánh cho hắn.
" Tông chủ uy vũ ! Ngươi là đẹp trai nhất !"
" Lợi lợi lợi, hại hại hại, tông chủ lợi hại."
" Hù Huýt, tông chủ ! Ta yêu ngươi !"
" Lớn lên ta muốn sinh con cho ngươi ! "
"..."
Cái gì uy vũ ?
Cái gì đẹp trai ?
Rõ ràng là chó cắn người được không !
Mẹ kiếp !
Mạc Trường Trường nghe được những lời này càng biệt khuất thầm nghĩ, lại nhớ đến lời căn dặn của tông chủ hiện thời, không tự chủ rùng mình một cái.
Nếu như bây giờ không hoàn thành nhiệm vụ, mang Phan Tử Hiền về chỗ cũ, hạ tràng khẳng định vô cùng thê thảm.
Do đó mặc dù thua, nhưng khi nghĩ những trừng phạt tàn khốc đang chờ nếu thất bại, Mạc Trường Trường liền lật mặt không nhận nợ :
" Thua hay thắng không quan trọng, nếu như ngươi không giao Phan Tử Hiền ra thì đừng hòng rời đi !"
Đúng vậy nha, hắn sau lưng còn có không ít thủ hạ, không như bên Trần Trường Xuân cùng Lý Lục chỉ có ba người, nếu đánh một một không lại thì hội đồng là được.
Dù sao tu tiên giới kẻ thắng làm vua, kẻ thua thì chạy, hắn chưa thua thì mắc gì phải chạy.
Lý Lục gặp Mạc Trường Trường không nhận nợ, sắc mặt hiện vẻ khó coi, hết nhìn Mạc Trường Trường sau đó nhìn mười mấy tên thủ hạ sau lưng hắn.
Thần sắc biến ảo một hồi, Lý Lục liền quay đầu lại nhìn Trần Trường Xuân tựa như hài tử b·ị b·ắt nạt nói :
" Ca ca hắn chơi xấu !"
Đám đệ tử đang khí thế bừng bừng, hưng phấn la hét, nhưng gặp Lý Lục bỗng nhiên như hoá thành người khác, cứ như hài tử thì sắc mặt đều hiện vẻ quái dị.
Không biết tông chủ bị sao, rõ ràng vừa rồi còn rất "hùng hồn" uy phong mà, sao giờ lại vậy ?
Cả đám nhịn không được liền bàn tán.
" Tông chủ giọng điệu bị sao vậy ? Vừa rồi rất là uy phong mà ?"
" Ai biết, chắc là có thâm ý gì đó."
" Đúng vậy, tông chủ tất có thâm ý hoặc muốn dậy dỗ chúng ta thứ gì đó, mới làm như vậy. Thêm nữa, tông chủ nói chuyện với ca ca của mình mà, có lẽ bình thường hắn đều là vậy đi."
Nghe lời cầu cứu của Lý Lục cùng với những thanh âm bàn tán của đám đệ tử, Trần Trường Xuân lắc đầu bất đắc dĩ, uy áp Trúc Cơ thoáng cái bộc phát sau đó nhắm thẳng vào Mạc Trường Trường, đồng thời nhàn nhạt nói :
" Cút đi."
Giọng điệu có thể nói là bá đạo tuyệt luân, chó khó sánh bẳng !
Không đúng, phải nói là khó ai sánh bằng !
" Hiểu lầm ! Cáo từ !"
Mạc Trường Trường vốn chờ Lý Lục trả lời, nhưng gặp hắn cầu cứu Trần Trường Xuân khoé miệng liền nhếch lên, hiện rõ khinh thường.
Có điều, khi Trần Trường Xuân hiện lộ tu vi Trúc Cơ Kỳ, những lời bức khí uy h·iếp đã chuẩn bị sẵn chớp mắt đã bị hắn ném tận mây xanh, buông xuốnh một câu, liền dẫn theo đám thủ hạ, tựa như là quân nhân lôi lệ phong hành, lên thuyền, khống thuyền, đằng không chỉ trong vài cái chớp mắt.
...
Trần Trường Xuân nhìn chiếc phi thuyền càng bay càng xa, lắc đầu một cái nhìn Lý Lục cùng đám đệ tử :
" Được rồi, lên thuyền khởi hành !"
" Tốt!"
Lý Lục nghe vậy liền gật đầu một cái, một bên hướng lên thuyền, buồng lái. Một bên nghĩ ngợi linh tinh.
Không hổ là đại ca, Trúc Cơ tu sĩ, vẫn là uy tín !
Về phần đám thiếu niên, thiếu nữ đệ tử mới thu gặp Trần Trường Xuân chỉ dùng lời nói liền có thể đuổi đi địch nhân, cả bọn đều hô to.
" ..."
" Tông chủ ca ca uy vũ, tông chủ ca ca quá đẹp trai !"
" Tông chủ ca ca, phúc đức vô lượng!"
" Tông chủ ca ca, ta muốn sinh con cho ngươi, xin một tá không đủ liền một trăm !"
Tô Minh Nguyệt đứng trên thuyền nghe được những lời khen của chúng đệ tử ban đầu thì không có cảm giác gì, nhưng đến khúc muốn sinh con, hai mắt của nàng liền loé lên tinh quang, quét mặt điểm tên những thiếu nữ đã kêu.
Tựa như ăn giấm chua, sắc mặt khó coi vô cùng.
Cũng đúng thôi, trước mặt nương tử, nói muốn sinh con với phu quân người ta, không nổi đoá mới là lạ.
Có điều, những nữ đệ tử này dù sao toàn là ăn mày, ốm tông ốm teo nhan trị không có, thêm nữa nàng thân là nhất gia nữ chủ, làm sao lại so đo với những bé gái.
Sau khi nhìn quanh một vòng liền thu hồi ánh mắt.
Tuy nhiên, mặc dù Tô Minh Nguyệt không quan tâm những bé gái này, nhưng nàng lại có thêm chút cảnh giác trong lòng. Thầm nghĩ có nên đi đặt Luyện Khí Sư một cái Quần Sắt có thiết kế ổ khoá, khoá lại Trần Trường Xuân hay không.
....
Một lát sau, hai chiếc phi thuyền lại bay lên trời hướng về phía Đào Hoa Sơn.
Đến khi trời tối hẳn thì rốt cuộc đến nơi, sau khi dàn xếp những đệ tử mới thu, Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt, Lý Lục liền trở về nghỉ ngơi.
Thời gian là thứ vô tình, không hay không biết liền qua một đêm.
Sáng sớm, Lý Lục cùng Trần Trường Xuân dậy đi bắt heo rừng cùng với rau dại, nấu một nồi cơm cùng với một nồi đồ ăn thật to phân phát cho đám đệ tử, sau đó bắt đầu kiểm trắc linh căn.
Đúng vậy, chính là kiểm trắc linh căn, bởi vì lúc ở phường thị do sợ trễ giờ, đến tối phường thị mở ra trận pháp phòng ngừa yêu thú chẳng thể trở về, cho nên Trần Trường Xuân cùng với Lý Lục cũng không tại chỗ kiểm trắc linh căn, chỉ hỏi tên liền thu người.
Nói đến kiểm trắc linh căn thì cũng không khó, chỉ cần nhỏ máu vào trắc linh thạch hoặc là truyền linh lực thăm dò là được.
...
Giữa sườn núi, trên một chỗ đất bằng phẳng, Trần Trường Xuân cùng với Lý Lục liên tục đọc tên, đến tên người nào thì liền tiến đến nhỏ máu vào Trắc Linh Thạch.
Thời gian cứ vậy trôi qua.
Từ sáng cho đến gần trưa, trãi qua một phen kiểm trắc có người buồn, có người vui.
Kẻ có linh căn thì vui không tả xiết, người không có thì buồn thúi ruột gan. Lại thêm chúng đệ tử này cũng có không ít hài đồng, khó mà tránh khỏi một trận khóc nháo.
Trần Trường Xuân cũng không có cách nào giúp, linh căn là do trời sinh, nếu không có thì không có, hệ thống thì chỉ có thể tăng lên tư chất cho thành viên gia tộc, đám người này làm gì có máu mũ gì với hắn, do đó cũng không thể nào thêm vào, để giúp bọn hắn tăng tư chất, có linh căn.
Ngoại trừ lắc đầu thở dài, tiếc giùm bọn hắn Trần Trường Xuân cũng không còn cách nào.
Tuy nhiên, người có linh căn lại rất khả quan, năm trăm người, nhưng có hơn hai trăm là có linh căn, có thể tu tiên.
Mà chuyện này cũng dễ hiểu thôi, dù sao bọn hắn thân ở phường thị thì đa phần tổ tiên đều là tu sĩ, tỉ lệ có linh căn khẳng định là cao hơn người ở phàm tục giới.
...
Sau khi hoàn tất kiểm trắc linh căn, Lý Lục bắt đầu cao giọng nói :
" Trước hết bổn tông chủ xin chia buồn cùng với những người không có linh căn, chẳng thể tu tiên. Sau đó thì chúc mừng những kẻ có linh căn, từ đây ngư vượt long môn, tiêu diêu tự tại.
Do hiện giờ phòng óc tông môn chưa xây kịp, do đó đại điển nhập tông sẽ được dời đến một tháng sau, các ngươi tạm thời cứ ở trong những lều trại.
Về phần công pháp tu tiên thì khi nào phòng óc kiến trúc tông môn hoàn tất, đại điển nhập tông kết thúc bổn tông chủ sẽ phân phát cho các ngươi !. "
" Giờ thì giải tán đi !"
Lý Lục dứt lời chúng đệ tử đều đồng thanh ứng tiếng, sau đó lục tục rời đi sườn núi, trở về lều trại.