Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 541




Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong câu nói của Ngụy Hoành Lâm ngay lập tức lạnh lùng đáp lại:

– Chủ tịch huyện Ngụy, tôi phải chấn chỉnh lại ông một khái niệm. Đưa tin và phơi bày không thuộc cùng một khái niệm. Tin tức truyền thông không chỉ có quyền lực đưa tin mà còn có quyền lực phơi bày. Nếu như phơi bày còn cần sự đồng ý của đối tượng bị phơi bày thì còn cần tin tức truyền thông làm cái gì. Tôi mời những phóng viên này lại đây chính là muốn phơi bày một số hiện tượng phạm pháp dọc theo bờ sông Thụy Nguyên của chúng ta.

Ngụy Hoành Lâm mặt mày âm trầm nói:

– Bí thư Liễu, Hoa Hạ chúng ta có một câu cổ ngữ là “Tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại”. Anh phơi bày vấn đề của chúng ta như thế này, vạn nhất bị lãnh đạo cấp trên nhìn thấy, chỉ sợ đối với huyện Thụy Nguyên có ấn tượng vô cùng không tốt. Việc này không có lợi cho huyện Thụy Nguyên chúng ta. Các huyện khác đều đang nghĩ cách truyền bá những lợi thế và những mặt đẹp đẽ thì anh lại phơi bày những mặt khuyết của chúng ta. Làm như vậy hình như không khôn ngoan cho lắm.

Ngụy Hoành Lâm tìm được cơ hội, lập tức gây khó dễ với Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ cười nhạt, nói:

– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tôi phải một lần nữa chấn chỉnh lại quan điểm của ông. Lúc nãy ông nói quan điểm việc xấu xa thì đậy lại cũng có chút đạo lý, nhưng đối với Đảng viên Đảng Cộng Sản chúng ta mà nói, chúng ta nhất định phải có trái tim và lòng khoan dung (trăm sông đổ ra biển), chúng ta nhất định phải thực sự cầu thị.

Chúng ta tuyệt đối không vì theo đuổi cái gọi là sĩ diện hoặc công trình mặt mũi mà cố ý che đậy, như vậy thành ra càng đẩy vấn đề thêm nghiêm trọng. Ngày trước môi trường bẩn thỉu của huyện Thụy Nguyên đã chứng minh điểm này, bây giờ đã đến lúc không phá thì không xây được rồi. Đương nhiên nếu như đồng chí Ngụy Hoành Lâm có phương pháp gì tốt đủ khả năng lập tức giải quyết vấn đề dọc bờ sông Thụy Nguyên thì tôi tình nguyện giao toàn bộ việc này đến tay ông, do ông toàn quyền phụ trách.

Liễu Kình Vũ vừa nói xong, Ngụy Hoành Lâm tịt ngòi. Nói đùa, vấn đề của huyện Thụy Nguyên nhiều năm như vậy, bất kỳ lãnh đạo nào cũng không làm được, lại còn muốn y đi làm, hơn nữa còn đắc tội với nhiều người. Việc này y cũng không ngốc đến nỗi tự mình chủ động tiếp nhận. Cho dù là làm được thì so sánh thành tích thu được và phí tổn khi đắc tội với những người khác, có khi còn lỗ vốn, được không bằng mất.

Nghĩ đến điều này, Ngụy Hoành Lâm liền nói:

– Nếu Bí thư Liễu đã nói như thế, tôi cũng không có gì để nói. Tuy nhiên Bí thư Liễu, tôi cho rằng đối với nhân dân, chúng ta tuyệt đối không thể lựa chọn thủ đoạn cứng rắn, nhất định phải hiểu được tâm tình bọn họ.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói:

– Điều này là khẳng định, tâm tình của nhân dân có thể hiểu được. Hơn nữa cho tới bây giờ hành vi của bọn họ coi như có kiềm chế, cũng không có những hành động quá khích. Bây giờ có thể để bọn họ tạm rời đi, chúng ta ở đây triệu tập Hội nghị ngay tại hiện trường, trước tiên giải quyết một vài vấn đề mà chúng ta gặp phải trong công việc.

Ngụy Hoành Lâm gật đầu, lập tức nhìn về phía đám người Hoàng Bảo Trụ nói:

– Các anh hãy mau rời khỏi đây.

Hoàng Bảo Trụ lúc này mới lớn tiếng:

– Nể mặt Chủ tịch huyện Ngụy, hôm nay chúng tôi rời đi trước, nhưng tôi xin nói trước, nếu ai chưa được sự đồng ý của tôi mà tự động quay chụp nơi của tôi thì đừng trách chúng tôi sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để bảo về quyền lợi chính đáng của mình.

Nói xong, Hoàng Bảo Trụ dẫn người của gã xoay người rời đi.

Khóe miệng Ngụy Hoành Lâm lộ một tia cười lạnh.

Tuy rằng nước cờ Hoàng Bảo Trụ đến lúc này cũng không đạt được hiệu quả như trong tưởng tượng, nhưng y tin tác dụng của nước cờ này cũng không tồi. Ít nhất gây tâm lý sợ hãi nhất định cho Liễu Kình Vũ, khiến hắn không dám gây ra sự tình gì quá mức.

Nhìn đám người Hoàng Bảo Trụ dưới sự quát mắng của Ngụy Hoành Lâm rời đi, Liễu kình Vũ cũng lạnh lùng cười.

Lập tức, Liễu Kình Vũ nhìn thời gian, phát hiện đã qua 30 phút rồi, đám người Ngụy Hoành Lâm cũng đến hiện trường khoảng bốn, năm phút đồng hồ. Rất hiển nhiên, bọn họ lần này đã muộn một chút so với thời gian 20 phút mà mình đã nói, điều này chắc chắn là bọn họ cố ý, nhưng Liễu Kình Vũ tạm thời cũng không truy cứu, hướng về Ngụy Hoành Lâm nói:

– Chủ tịch huyện Ngụy, ông thông báo cho Trưởng phòng công an, đồng chí Khang Kiến Hùng chưa?

Ngụy Hoành Lâm gật đầu nói:

– Đã thông báo rồi.

– Ông ta đến giờ này sao vẫn chưa đến? Chẳng lẽ khoảng cách từ trụ sở công an đến nơi này so với Phòng bảo vệ môi trường, Phòng y tế, Phòng quản lý đô thị còn xa hơn à?

Liễu Kình Vũ cao giọng.

Ngụy Hoành Lâm đảo mắt, nói:

– Tôi vừa nghe Khang Kiến Hùng nói ông ta đang ở dưới thị trấn kiểm tra công việc, khoảng cách tương đối xa, cho nên đến đây cần thêm chút thời gian.

Liễu Kình Vũ cười lạnh, lại hỏi lại một câu:

– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, ông xác định những điều ông nói là thật, ông xác định Khang Kiến Hùng nói như thế với ông sao?

Ngụy Hoành Lâm nghe Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, lập tức trong lòng có chút bất an rồi. Ngụy Hoành Lâm thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, có phải thằng nhóc mày lại định gài bẫy tao không”.

Tuy nhiên kể cả có nghi hoặc trong lòng, thân là Chủ tịch huyện, y không thể lật lọng được, chỉ có thể cứng đầu nói:

– Tôi xác định.

Liễu Kình Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

– Được, tôi biết rồi. Vậy mọi người chúng ta trước tiên đợi Trưởng phòng công an từ thị trấn quay về đã. Tôi thật muốn biết, ông ta rốt cuộc đi thị sát thị trấn nào?

Nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, Ngụy Hoành Lâm trong lòng thầm nhủ không ổn rồi, thằng nhãi Liễu Kình Vũ này chỉ sợ muốn lấy cớ sinh sự đây.

Ngụy Hoành Lâm đã đoán đúng, Liễu Kình Vũ đúng là muốn mượn cớ gây sự, Liễu Kình Vũ tuy không truy cứu bọn Ngụy Hoành Lâm đến muộn, nhưng điều này không có nghĩa rằng hắn không chú ý tới việc cố ý đến muộn của bọn Ngụy Hoành Lâm.

Liễu Kình Vũ rất rõ ràng, bây giờ cách lần trước huyện ủy đưa ra chính sách đến muộn mới có vài ngày. Hiện tại Ngụy Hoành Lâm dám mang theo mọi người ngang nhiên đến muộn, đây tuyệt đối là một sư khiêu khích mạnh mẽ đối với văn kiện của Huyện ủy, đối với sư uy nghiêm của một Bí thư huyện ủy là mình. Nếu như mình không phanh ngọn gió này lại, chỉ sợ về sau các vị Ủy viên thường vụ khác căn bản cũng không chú ý đến văn kiện đó. Đến lúc đấy văn kiện không có tác dụng, tự mình một lần nữa lại làm trò cười.

Liễu Kình Vũ làm sao có thể dễ dàng để tình huống này xuất hiện.

Lại qua hơn mười phút, Trưởng phòng công an huyện Khang Kiến Hùng lúc này mới ngồi xe tới.

Sau khi xuống xe, Khang Kiến Hùng lập tức đi nhanh tới, cố ý giả bộ thở hổn hển, nhìn về Liễu Kình Vũ và đám người Ngụy Hoành Lâm nói:

– Thật xấu hổ với các vị lãnh đạo, tôi tới hơi trễ rồi.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Trưởng phòng Khang, không biết ông bận cái gì, sao mà giờ này mới tới hiện trường? So với Phòng công an thì lãnh đạo Phòng quản lý đô thị, Phòng xây dựng đã lần lượt đến trước ông tới gần 20 phút rồi.

Khang Kiến Hùng vội giải thích:

– Bí thư Liễu, tôi là thừa lệnh cấp trên đi thị sát thị trấn.

Việc xuống thị trấn thị sát chỉ là Khang Kiến Hùng lấy lí do, ông ta tin rằng nếu lấy cớ làm theo chỉ thị của cấp trên sẽ không bị truy cứu.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ lại cố tình là một người thích gây sự. Hơn nữa Khang Kiến Hùng lúc đó một chút mặt mũi cũng không cho Liễu Kình Vũ, làm sao Liễu Kình Vũ có thể không ghi nhớ chuyện này.

Liễu Kình Vũ hỏi:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, không biết ông đi thị sát thị trấn nào, đã thị sát được những nơi nào?

Khang Kiến Hùng lúc ấy sửng sốt, ngay lập tức đảo con ngươi nhìn một vòng nói:

– À, tôi vừa từ đồn công an thị trấn Ngô Đông trở về.

Liễu Kình vũ tiếp tục hỏi:

– Ông đã đến Ủy ban thị trấn Ngô Đông chưa? Là đến thẳng đồn công an thị trấn Ngô Đông hay là đi Ủy ban thị trấn Ngô Đông trước?

Khang Kiến Hùng nghe được Liễu Kình Vũ hỏi kĩ như vậy, liền cảm thấy tình hình có chút không hay, nhưng ông ta vẫn mạnh miệng nói:

– Tôi trực tiếp đến đồn công an. Về điểm này đồng chí trưởng đồn công an thị trấn Ngô Đông – Lưu Hải Sinh tương đối nắm rõ.

Trưởng đồn công an thị trấn Ngô Đông là người của Khang Kiến Hùng, rất được ông ta tín nhiệm, ông ta tin tưởng Lưu Hải Sinh sẽ thay ông ta lấp liếm lời nói dối này.

Liễu Kình Vũ nghe Khang Kiến Hùng nói xong, liền lấy điện thoại di động ra hỏi:

– Số điện thoại của Lưu Hải Sinh là bao nhiêu?

Khang Kiến Hùng nói ra số điện thoại của Lưu Hải Sinh, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi luôn. Rất nhanh bên kia nhấc máy,Liễu Kình Vũ liền vào thẳng vấn đề nói:

– Đồng chí Lưu Hải Sinh, tôi là Liễu Kình Vũ, Bí thư huyện ủy Huyện Thụy Nguyên, hiện tại có sự tình muốn hỏi ông một chút.

Lưu Hải Sinh có lưu số điện thoại của Liễu Vũ Kình, cho nên y nhìn số điện thoại là biết Liễu Kình Vũ, không thể giả được, liền thập phần cung kính nói:

– Ngài Bí thư Liễu, có chỉ thị gì ngài cứ việc phân phó.

Liễu Kình Vũ hỏi:

– Đồng chí Lưu Hải Sinh, tôi đang tìm đồng chí Trưởng phòng công an huyện Khang Kiến Hùng. Nghe các đồng chí Phòng công an huyện nói đồng chí Khang Kiến Hùng đang ở đồn công an thị trấn Ngô Đông các ông thị sát, không biết sự tình này là thật hay giả?

Lưu Hải Sinh lúc ấy liền nhíu mày. Y vô cùng rõ ràng, Khang Kiến Hùng căn bản chưa qua đây, nhưng nghe ngữ khí của Liễu Kình Vũ dường như là người Phòng công an huyện bên kia nói cho hắn biết là Khang Kiến Hùng đến đây rồi, nếu như mình nói Khang Kiến Hùng không đến, thế này chẳng phải tương đương với việc làm lộ ra lời nói dối, như vậy đối với chỗ dựa vững chắc Khang Kiến Hùng của mình là vô cùng bất lợi.

Nghĩ đến đây, Lưu Hải Sinh không chút do dự nói:

– Bí thư Liễu, Trưởng phòng Khang chính xác đang ở đồn công an chúng tôi tiến hành thị sát.

Liễu Kình Vũ nhìn Khang Kiến Hùng bên cạnh liếc mắt một cái, nhìn đến sắc mặt của Khang Kiến Hùng đã thay đổi. Mà bên cạnh cả đám người Ngụy Hoành Lâm sắc mặt cũng toàn bộ thay đổi. Mọi người ai cũng không nghĩ đến, Liễu Kình Vũ lại dùng phương thức này để hỏi tin tức của Khang Kiến Hùng.

Liễu Kình Vũ Hỏi tiếp:

– Ồ, như vậy à, đồng chí Khang Kiến Hùng ở bên các ông thì tốt quá. Đồng chí Lưu Hải Sinh, mời ông đưa điện thoại cho Trưởng phòng Khang, tôi muốn trực tiếp nói chuyện với ông ta.

Lưu Hải Sinh nghe xong, lập tức nhức đầu, trong lòng tự nhủ tôi đi đâu tìm Khang Kiến Hùng cho anh bây giờ. Y đảo mắt một vòng, lập tức nói:

– Bí thư Liễu, thật ngại quá, Trưởng phòng Khang đã cùng với Phó đồn công an đi xuống các thôn phía dưới để điều tra tình hình rồi, tạm thời tôi không có cách nào đưa điện thoại cho Trưởng phòng Khang được. Hay là ngài xem như này có được không, tôi gọi cuộc điện thoại cho Trưởng phòng Khang, chuyển lời nói ông ta gọi điện thoại lại cho ngài?

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

– Được!

Một lát sau, di động của Khang Kiến Hùng vang lên, Liễu Kình Vũ nhìn Khang Kiến Hùng nói:

– Đồng chí Khang Kiến Hùng, mời ông mở loa ngoài điện thoại. Mọi người cùng nghe đồng chí Lưu Hải Sinh nói thế nào với ông?