Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 540




Tăng Hồng Đào nghe thấy lời nói của Liễu Kình Vũ khi đó chính là sửng sốt.

Từ sau khi Liễu Kình Vũ theo chỉ thị của ông ta bắt đầu con đường sự nghiệp mới, Liễu Kình Vũ từ đó đến bây giờ chưa từng mở miệng xin ông ta giúp đỡ bất kì chuyện gì, mà biểu hiện của Liễu Kình Vũ ở thị xã Đông Giang khiến ông ta vô cùng tán thưởng Liễu Kình Vũ.

Thế mà, Liễu Kình Vũ vừa mới đến huyện Thụy Nguyên không lâu đã đề xuất với mình rằng muốn mình phê chuẩn một việc, điều này khiến cho ông ta hết sức tò mò.

Dựa vào lý giải của mình đối với ngữ khí của Liễu Kình Vũ, ông ta cảm thấy Liễu Kình Vũ hy vọng mình ra tay giúp đỡ.

Tăng Hồng Đào cười nói:

– Là chuyện gì vậy?

Tăng Hồng Đào đã đến cấp bậc này, đương nhiên sẽ không có khả năng dễ dàng tỏ thái độ với bất kì chuyện gì. Dù sao, thái độ của ông ta sẽ ảnh hưởng rất lớn, ông ta nhất định phải hiểu rõ tình hình mới có thể suy xét thái độ.

Liễu Kình Vũ nói:

– Bí thư Tăng, tôi muốn nhờ Đài truyền hình tỉnh truyền hình trực tiếp hội nghị làm việc tại hiện trường của huyện Thụy Nguyên chúng tôi.

Tăng Hồng Đào lúc ấy lông mày nhíu lại.

Để Đài truyền hình tỉnh truyền hình trực tiếp một hội nghị làm việc cấp huyện, yêu cầu này vừa nghe đúng là có chút quá mức. Phải biết rằng, mặc dù là hội nghị trong tỉnh cũng rất ít khi tiến hành truyền hình trực tiếp.

Tuy nhiên Tăng Hồng Đào cũng biết, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải là một người thanh niên lỗ mãng, ông ta trầm giọng nói:

– Liễu Kình Vũ, tôi cần một lý do.

Liễu Kình Vũ sớm đã có chuẩn bị, lập tức tiếp lời đáp:

– Bí thư Tăng, tôi lần này triệu tập hội nghị làm việc tại hiện trường ở huyện Thụy Nguyên chủ yếu là nhằm vào vấn đề xây dựng và môi trường ở ven bờ sông sông Thụy Nguyên. Tôi chuẩn bị trong hội nghị chất vất tại chỗ một vài ban ngành có trách nhiệm liên quan, giải quyết tại chỗ. Đồng thời cũng hy vọng thông qua hành động này nhắn nhủ với người dân một thông điệp, đó chính là Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên chúng tôi thật tâm thật ý vì dân phục vụ. Tôi cho rằng hành động này sẽ có ý nghĩa khai sáng nhất định. Đương nhiên, tôi cũng biết sự mạo hiểm trong việc này, huyện Thụy Nguyên bên này, nếu hội nghị làm việc tại hiện trường bị thất bại, tôi nguyện ý gánh vác mọi trách nhiệm.

Nói, Liễu Kình Vũ chỉ có thể nói những điều trên, hắn đã dùng hết sự tin tưởng để biểu thị rõ thái độ với Tăng Hồng Đào.

Hiện tại chính là xem Tăng Hồng Đào nghĩ như thế nào, Tăng Hồng Đào cũng không có lập tức tỏ thái độ, mà là nói:

– Được rồi, việc này tôi biết rồi, tôi suy nghĩ một chút, lát nữa tôi sẽ gọi lại.

Sau khi cúp điện thoại, đại não Tăng Hồng Đào lập tức xoay chuyển.

Đầu tiên, Tăng Hồng Đào phân tích một chút động cơ tổ chức hội nghị làm việc tại hiện trường lần này của Liễu Kình Vũ, từ những tình hình liên quan đến huyện Thụy Nguyên ông ta nắm được đến nay mà nói, ông ta biết Liễu Kình Vũ hiện nay đang phải đối mặt với cục diện vô cùng khó khăn. Động cơ chính của Liễu Kình Vũ tổ chức hội nghị làm việc tại hiện trường lần này là để thoát khỏi cục diện khó khăn hiện nay, xem như là một động thái phá vỡ tình thế.

Tiếp theo, Liễu Kình Vũ hẳn là vô cùng hiểu rõ truyền hình trực tiếp hội nghị lần này có ý nghĩa gì, hắn thậm chí hẳn là hiểu việc này căn bản không phải tự mình có thể quyết định được. Nhưng, hắn vẫn gọi điện thoại cho mình, điều này cho thấy Liễu Kình Vũ rất tin tưởng mình, thậm chí là Tỉnh ủy.

Thứ ba, Liễu Kình Vũ không phải là một người lỗ mãng, hắn biết là mạo hiểm nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy, điều này cho thấy một việc, đó chính là nếu việc này thực sự thành công, như vậy chắc chắn sẽ không có hại gì với bản thân. Bằng không mà nói, lấy cái suy nghĩ ngày càng thành thục của Liễu Kình Vũ thì không có khả năng nói với mình việc này.

Giờ phút này, Tăng Hồng Đào bắt đầu cân nhắc trong lòng.

Đề nghị này của Liễu Kình Vũ thật sự là có to gan một chút. Mặc dù Tăng Hồng Đào là lãnh đạo vô cùng tiến bộ, nhưng đối với đề nghị này của Liễu Kình Vũ cũng đầy lo lắng, suy cho cùng, tiến hành truyền hình trực tiếp lần này là Đài truyền hình tỉnh, một khi trong quá trình truyền hình trực tiếp xảy ra bất kì vấn đề gì, hậu quả chính trị của nó đều sẽ có tính chất tai họa. Phải biết rằng, truyền hình trực tiếp không giống với phát gián tiếp, phát gián tiếp là có thể cắt nối biên tập, truyền hình trực tiếp là không thể.

Tuy nhiên Tăng Hồng Đào tập trung lại nghĩ, tên tiểu tử Liễu Kình Vũ thông minh này, làm sao có thể không biết được sự mạo hiểm trong việc này, đến ngay cả cục diện phức tạp ở thị xã Đông Giang Liễu Kình Vũ đều có thể đối mặt, cục diện nhỏ như thế này làm sao lại không thể nắm trong tay.

Nghĩ đến đây, Tăng Hồng Đào trên cơ bản ở trong lòng đã đồng ý với đề nghị của Liễu Kình Vũ, song ông ta cũng vô cùng rõ ràng, bản thân mặc dù có thể hiểu, hiểu rõ, nhưng những Ủy viên Ban thường vụ khác thì sao, bọn họ có thể đồng ý không. Việc lớn như thế này tự mình không thể một mình quyết định được.

Nghĩ đến đây, Tăng Hồng Đào nhìn về phía Vu Kim Văn nói:

– Lão Vu này, đối với đề nghị của Liễu Kình Vũ ông thấy thế nào?

Vu Kim Văn vẫn ngồi ở bên cạnh Tăng Hồng Đào, lúc Tăng Hồng Đào nhận cuộc điện thoại này cũng không có kiêng dè Vu Kim Văn, vì vậy Vu Kim Văn nghe được rõ ràng cuộc đối thoại giữa Tăng Hồng Đào và Liễu Kình Vũ.

Vu Kim Văn trầm ngâm một lát, sau đó trầm giọng nói:

– Tôi cho rằng cậu nhóc Liễu Kình Vũ nói rất có lí. Truyền hình trực tiếp đích thực là có sự mạo hiểm chính trị rất lớn, nhưng, tôi cho rằng làm bất cứ việc gì cũng đều có sự mạo hiểm, hơn nữa, Liễu Kình Vũ tiến hành truyền hình trực tiếp tại hiện trường nhất định là muốn vì người dân giải quyết vấn đề, vì huyện Thụy Nguyên giải quyết vấn đề. Cho dù là thông qua truyền hình trực tiếp để làm sáng tỏ một vài hiện tượng xấu xa trên quan trường, điều này cũng chưa hẳn là việc xấu. Điều này rất có lợi đối với việc thể hiện quyết tâm vì quần chúng nhân dân, kiên trì vì nhân dân phục vụ, không sợ phơi bày khuyết điểm và vấn đề của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Bạch Vân chúng ta.

Nhất là sau khi ngài đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, ngài đối với sự thay đổi của tỉnh Bạch Vân là vô cùng quan trọng, đối với những thói quen xấu trong quan trường và của cán bộ gần như là không khoan nhượng, mức độ chống tham nhũng của tỉnh Bạch Vân chúng ta cũng rất mạnh mẽ. Nhưng mà, do ngài bình thường tương đối là ít được biết đến, tỉnh Bạch Vân chúng ta đối với phương diện tuyên truyền là không đặc biệt lớn, trên căn bản chỉ là người trong quan trường tương đối hiểu biết, người dân mặc dù cũng hiểu biết một chút, nhưng suy cho cùng những thông tin mà người dân biết đều là những thông tin sau khi qua rất nhiều con đường, chưa hẳn đã chính xác hết.

Tôi cho rằng đề nghị truyền hình trực tiếp tại hiện trường của Liễu Kình Vũ hoàn toàn có thể đem những quan niệm chấp chính, nguyên tắc chấp chính của ngài triển khai đến trước toàn bộ người dân trong tỉnh. Điều này không chỉ cảnh tỉnh và nhắc nhở đối với những người trong quan trường trong tỉnh, có tác dụng khiến cho người dân biết được quyết tâm của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng ta kiên quyết chống tham nhũng, kiên quyết vì nhân dân phục vụ. Mặc dù trước đây không có tiền lệ này, nhưng chúng ta có thể lấy lần truyền hình trực tiếp này trở thành một lần thử nghiệm. Tôi tin Liễu Kình Vũ hẳn là có thể khống chế được cục diện tại hiện trường.

Nghe thấy Vu Kim Văn tỏ thái độ ủng hộ mình, trong lòng Tăng Hồng Đào đã quyết định. Đối với vị Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy này, Tăng Hồng Đào là có chút ỷ lại, Vu Kim Văn không chỉ kế hoạch, năng lực thực thi rất giỏi, phẩm chất, đức hạnh, tác phong làm quan cũng rất tốt, tiền đồ trong tương lai mở rộng. Tăng Hồng Đào lập tức nói:

– Lão Vu, như vậy đi, ông lập tức thông báo cho tất cả các vị Ủy viên Ban thường vụ, 15 phút sau đến phòng hội nghị Ủy ban thường vụ tập hợp tham dự hội nghị thường vụ khẩn cấp. Mọi người cùng nhau thảo luận về ý kiến đề nghị truyền hình trực tiếp lần này của Liễu Kình Vũ.

Vu Kim Văn gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài thông báo.

15 phút sau, các ủy viên thường vụ của Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân đều đã đến đông đủ, dưới sự chủ trì của Tăng Hồng Đào, mọi người triển khai thảo luận sôi nổi về đề nghị của Liễu Kình Vũ.

Mà lúc đó, nơi cách đê sông Thụy Nguyên của huyện Thụy Nguyên 200m, sự đối đầu giữa Liễu Kình Vũ và đám người Hoàng Bảo Trụ vẫn tiếp tục.

Hoàng Bảo Trụ tuy rằng sai người vây quanh xe tiếp sóng mà Liễu Kình Vũ ngồi, không ngừng đập cửa kính xe ô tô, nói những lời nói uy hiếp với các phóng viên, nhưng cũng không có dám hành động thiếu suy nghĩ. Hoàng Bảo Trụ tuy rằng rất có năng lực và bối cảnh, nhưng gã cũng biết, ở huyện Thụy Nguyên này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, Liễu Kình Vũ thân là Bí thư huyện ủy, năng lực của hắn là không thể khinh thường, mình nếu muốn đấu với Liễu Kình Vũ, nhất định phải tận lực lợi dụng thân phận người dân này, dùng dư luận và lực lượng quần chúng để buộc Liễu Kình Vũ nhượng bộ.

Lúc này, Liễu Kình Vũ từ đầu đến cuối đều không xuống xe, nhưng hắn lại giao nhiệm vụ cho đám người Dương Vĩ đi cùng, để bọn họ tạm thời phụ trách bảo vệ an toàn cho xe tiếp sóng tại hiện trường, không cho phép việc xẩy ra mâu thuẫn gay gắt.

Sau khi Dương Vĩ nhận được chỉ thị này của Liễu Kình Vũ, trong lòng buồn bực, gã vốn dĩ cùng đi với Liễu Kình Vũ đến đây đợi chỉ thị của Trưởng phòng, kết quả lại ngược lại bị Liễu Kình Vũ lợi dụng. Gã muốn cãi lại chỉ thị của Liễu Kình Vũ nhưng lại không dám, chỉ có thể ráng chịu thời gian dần qua đi, không ngừng xô đẩy với đám người Hoàng Bảo Trụ vây quanh xe tiếp sóng.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.

Cao Quốc Cường – Trưởng phòng Bảo vệ Môi trường, Phương Hải Phong – Trưởng phòng Y tế huyện, Hồ Lập Giang – Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện, Tiền Vân Đào – Trưởng phòng Xây dựng huyện lần lượt đi đến hiện trường.

Lại qua hai phút, dưới sự dẫn dắt của Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương, các vị Ủy viên thường vụ của Huyện ủy khác lần lượt đi đến hiện trường.

Nhìn đến hiện trường hỗn loạn như vậy, Ngụy Hoành Lâm khi đó nhướn mày, tức giận quát lớn:

– Đây rốt cuộc là xẩy ra chuyện gì, ai cho các anh bao vây xe tiếp sóng của Đài truyền hình tỉnh?

Hoàng Bảo Trụ lập tức nhảy ra ngoài, nhìn đến Ngụy Hoành Lâm nói:

– Chủ tịch Huyện Ngụy, ngài cần phải làm chủ cho người dân chúng tôi. Những phóng viên của Đài truyền hình tỉnh này không hỏi rõ trắng đen, chưa nhận được sự cho phép của chúng tôi đã muốn tại nơi làm việc của chúng tôi tiến hành phỏng vấn, điều này đã xúc phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư và quyền tài sản cá nhân của chúng tôi. Đây là một hành vi vô cùng vô đạo đức, tuy rằng truyền thông tin tức bọn họ có quyền tự do đưa tin, nhưng người dân chúng tôi cũng có quyền bảo đảm riêng tư của mình, bọn họ cũng không thể cưỡng ép để tiến hành đưa tin.

Sắc mặt Ngụy Hoành Lâm lập tức trầm xuống, cố ý giả vờ không biết Liễu Kình Vũ đang ở trên xe tiếp sóng, nhìn về phía các phóng viên trên xe tiếp sóng nói:

– Các anh ai là người phụ trách, tôi muốn cùng anh ta nói chuyện.

Lúc này Liễu Kình Vũ trực tiếp từ trong xe đi xuống, trầm giọng nói:

– Tôi là người phụ trách, bọn họ là tôi tìm đến, Chủ tịch huyện Ngụy, điều này còn có nghi ngờ gì không?

Ngụy Hoành Lâm nói:

– Bí thư Liễu, tôi cho rằng vừa rồi Hoàng Bảo Trụ nói rất có lý, quyền riêng tư của người dân cũng cần được bảo hộ, tin tức truyền thông cũng không thể tùy ý đưa tin lung tung.

Ngụy Hoành Lâm trong lúc nói chuyện, lời lẽ chính nghĩa, trên thực tế, Hoàng Bảo Trụ hôm nay dẫn người đến đây chủ yếu là do y xúi giục, mục đích của y chính là muốn đứng ra làm người hoà giải, một là có thể ở trước mặt mọi người thể hiện mình là vì dân phục vụ, hai là cũng có thể làm giảm quyền chủ động và sức ảnh hưởng của Liễu Kình Vũ trong việc này.​