Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 443




Một chiêu này của Lưu Tiểu Bàn phải nói là quá kinh dị.

Phải biết rằng, trong thùng rác tất cả đều là vỏ chuối, vỏ táo, vỏ dưa hấu, vỏ hạt dưa và vài thứ linh tinh, một lần ném này, Lưu Tiểu Bàn đem cả cái thùng rác đổ lên sofa bên cạnh Cửu Văn Long, tất cả rác đều tràn ra ngoài, dính bẩn một bên người của Cửu Văn Long.

Lần này, Cửu Văn Long không nhịn nổi rồi, nhưng sắc mặt gã vẫn bình tĩnh nói:

- Anh bạn, các cậu đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa.

Nói xong, Cửu gia lấy điện thoại di động ra.

Lúc này, Liễu Kình Vũ làm sao còn để ý gã nói gì, ngay lập tức hướng Cửu Văn Long lao đến.

Cửu Văn Long và những nhân vật cấp cao của Tập đoàn Thất Tinh, ai cũng không phải người bình thường, nhìn đám người Liễu Kình Vũ, bọn họ đã ngay lập tức đoán được những người này không phải hạng đầu đường xó chợ, bằng không những vệ sĩ ngoài cửa kia sẽ không đến nỗi không ngăn cản nổi, lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia cùng những người này tiến vào, Cửu Văn Long ngay lập tức đã đoán được đây là cứu binh của cô gái kia.

Cửu Văn Long một tay mở điện thoại, một tay còn lại móc ra một con dao găm sắc bén trực tiếp dí vào cổ họng của cô gái ngồi ngay bên cạnh, lập tức lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Các cậu tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, bằng không, tôi cũng không dám cam đoan tay mình sẽ không run rẩy mà cứa dao vào cổ cô gái xinh đẹp này đâu.

Lúc này, mấy tên khác cũng đồng thời rút ra dao găm, kề đến bên cổ của những cô gái ngồi cạnh bọn chúng, dùng ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn đám người Liễu Kình Vũ.

Nhìn tình cảnh này, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày.

Hắn thật không ngờ, lá gan của những người này lại lớn như vậy, dám đi uy hiếp mình.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ càng ngày càng lạnh lùng:

- Thế nào, ông muốn uy hiếp chúng tôi?

Cửu Văn Long cười ha hả:

- Uy hiếp? Tôi chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại mà thôi, các cậu chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian này cũng không thể chờ sao.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:

- Tốt, tôi chờ, ông gọi đi, nhưng tôi phải nói trước, hôm nay nếu trên người những cô gái này xuất hiện dù chỉ một vết thương nhỏ nhất, tôi sẽ cho các ông chịu không nổi đâu.

Cửu Văn Long lại cười khinh thường, lấy điện thoại di động ra bấm số của Trưởng Phòng công an thị xã Trần Chí Hoành:

- Trưởng phòng Trần, tôi là lão Cửu đây, bây giờ tôi đang ở quán karaoke Thất Tinh, hôm nay có một đám người đột nhiên vọt vào bên trong quán, bọn họ không những đánh bị thương bảo vệ của chúng tôi, còn có ý đồ uy hiếp các anh em của tôi. Anh xem cảnh sát các anh có phải nên bảo vệ những công dân đóng thuế một cách hợp pháp và tài sản của họ hay không?

Trần Chí Hoành nghe Cửu gia nói như vậy, liền vô cùng sửng sốt. Bởi vì ông ta rất rõ ràng thân phận và địa vị của Thẩm lão cửu, biết gã tuy là người kiêu ngạo, nhưng những vệ sĩ của gã thực lực không hề tệ, thậm chí còn có vài người xuất thân từ bộ đội đặc chủng đấy. Mấu chốt nhất chính là, quán karaoke Thất Tinh này, ở toàn thị xã Đông Giang không ai không biết, chưa từng có ai có gan dám đến đây gây rối, mà ngay cả người ở thành phố Liêu Nguyên cũng sẽ không dám, bởi vì mọi người đều rõ ràng, nơi này được mình bảo kê. Bây giờ lại có người đến đấy làm loạn, rõ ràng là không coi mình ra gì.

Tuy nhiên, Trần Chí Hoành có thể có ngày hôm nay, đương nhiên không thuộc loại người lỗ mãng, nếu không sớm đã bị người khác bắt được nhược điểm rồi. Cho nên sau khi ông ta nhận được điện thoại, cũng không vội đồng ý, mà là trầm giọng nói:

- Được, tôi lập tức phái người qua điều tra một chút, cảnh sát chúng tôi đương nhiên sẽ không oan uổng người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không buông tha cho người xấu nào. Chúng tôi kiên quyết phải bảo vệ sinh mạng và tài sản của dân chúng thị xã Đông Giang.

Cho dù trước mặt là đồng minh, lời nói của Trần Chí Hoành cũng không hề lộ ra chút sơ hở nào, đây là nguyên tắc làm người của ông ta.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đang đứng ở nơi đó lẳng lặng nghe, trong lòng suy nghĩ, chắc chắn người Cửu Văn Long gọi điện chính là Trần Chí Hoành.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ hướng về phía Thẩm lão cửu lớn tiếng nói:

- Đồng chí Trần Chí Hoành, tôi là Liễu Kình Vũ, tôi muốn nói chuyện với ông.

Tiếng nói của Liễu Kình Vũ rất lớn, ở đầu bên kia điện thoại, Trần Chí Hoành đương nhiên cũng nghe được, trong lòng của ông ta trầm xuống. Bởi vì ông ta rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ đã nhập viện rồi, hiện tại không nên ở quán karaoke Thất Tinh mới phải.

Cho nên ông ta lập tức thấp giọng hỏi:

- Thẩm lão cửu, đồng chí Liễu Kình Vũ đang ở đấy à?

Thẩm lão cửu vừa nghe, cũng ngay lập tức nghĩ lại, bởi vì từ thanh âm cẩn thận của Trần Chí Hoành, gã cảm thấy thân phận của Liễu Kình Vũ không hề bình thường. Phải biết rằng, nếu như là người bình thường, còn chưa đủ tư cách để Trần Chí Hoành gọi một tiếng đồng chí.

Thẩm lão cửu liếc mắt một cái, trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Trần, người kia quả thực nói hắn tên là Liễu Kình Vũ, đầu vai trái của hắn còn đang quấn băng gạc.

Nghe Thẩm lão cửu miêu ta, Trần Chí Hoành biết chuyện lần này chỉ sợ phiền phức rồi. Nhưng ông ta cũng biết rõ, hiện tại Liễu Kình Vũ muốn nói chuyện với mình, nếu mình lập tức cúp điện thoại, chỉ sợ sẽ khiến mọi chuyện phát triển đến mức mình không thể kiểm soát nổi.

Cho nên, sau khi trầm ngâm, Trần Chí Hoành nói:

- Thẩm lão cửu, tôi nói cho anh biết, người đang đứng trước mặt anh chính là Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã Đông Giang Liễu Kình Vũ, anh tốt nhất nên bình tĩnh, đưa điện thoại cho hắn đi.

Nghe Trần Chí Hoành nói xong, trong lòng Cửu Văn Long không khỏi run lên. Tuy rằng gã không ở trong quan trường, nhưng đã từng được nghe được tên của vị Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thị xã mới nhậm chức này, hắn tuyệt đối không phải người bình thường. Sau khi nhậm chức không lâu đã tiến hành một loạt động tác, bắt vài cán bộ là người của Tôn Ngọc Long, ngay cả Tôn Ngọc Long cũng đang tạm thời phải thu mình.

Cho nên, gã một bên đưa di động cho Liễu Kình Vũ, một bên bỏ con dao ra khỏi cổ họng cô gái bên cạnh, đồng thời ra lệnh cho thủ hạ đồng thời buông dao, thả tất cả các cô gái ra, gã dùng một giọng điệu vô cùng khiêm tốn nói:

- Chủ nhiệm Liễu, thật xin lỗi, tôi không biết bọn họ là bạn bè của ngài. Chuyện này là tôi không đúng, Hôm khác tôi đặc biệt mở tiệc rượu mời ngài một bữa, hy vọng ngài không chấp kẻ tiểu nhân là tôi đây.

Liễu Kình Vũ chỉ yên lặng nhận điện thoại, cũng không hề nói thêm câu gì, trong điện thoại, cả Liễu Kình Vũ và Trần Chí Hoành đều trầm mặc, không ai mở miệng nói trước.

Cuối cùng Trần Chí Hoành không kìm nén được, tức giận nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghĩ chuyện này có hiểu lầm, tôi sẽ giải thích. Thẩm lão cửu vẫn luôn kinh doanh, làm việc đúng luật pháp, hàng năm đều mang lại cho thị xã Đông Giang không ít lợi nhuận và thuế.

Trần Chí Hoành nói tới đây, cũng không tiếp tục nói nữa, bởi vì nếu nói tiếp, rất có thể sẽ làm Liễu Kình Vũ bắt được nhược điểm. Nói đến đây, hẳn là Liễu Kình Vũ có thể hiểu được mà lại không làm mình lộ ra điểm yếu gì.

Liễu Kình Vũ đương nhiên hiểu Trần Chí Hoành có ý gì, nhưng hắn lại nói thẳng:

- Đồng chí Trần Chí Hoành, tôi sẽ nói sơ qua với ông chuyện tôi gặp ngày hôm nay.

Lần này, Liễu Kình Vũ kể lại vô cùng tỉ mỉ chi tiết toàn bộ tình huống mà hắn trải qua, mà trong thời gian hắn nói chuyện, Lục Chiêu cũng dần dần lui về phía sau rồi chạy ra khỏi phòng.

Liễu Kình Vũ nói xong, năm phút đã trôi qua, gần như từng chi tiết đều tường thuật lại vô cùng tỉ mỉ, điều này làm cho Trần Chí Hoành buồn bực không thôi, nhưng cũng chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

- Đồng chí Trần Chí Hoành, mọi chuyện là như vậy đấy. Tôi phụ trách Ủy ban kỉ luật, nên tạm thời sẽ không chất vấn cách phá án của các ông, nhưng hy vọng ông có thể xử lý việc này một cách công bằng, đảm bảo cho sự an toàn của bạn bè tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.

Nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức cúp điện thoại, sau đó đưa di động cho Cửu Văn Long, nói:

- Bây giờ tôi có thể đưa bạn của mình rời khỏi đây được chưa?

Cửu Văn Long vội vàng khom lưng nói:

- Có thể, có thể, Chủ nhiệm Liễu, thực sự rất xin lỗi ngài. Hôm nay là chúng tôi không đúng, hy vọng ngài thứ lỗi cho chúng tôi.

Liễu Kình Vũ khoát tay nói:

- Ông không cần như vậy.

Nói xong, Liễu Kình Vũ xoay người rời đi.

Giờ phút này, Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng, Hàn Hương Di cũng đi đến, một bên trợ giúp Mộ Dung Thiện Tuyết an ủi bạn học, một bên âm thầm quan sát Mộ Dung Thiện Tuyết.

Nhưng mà, sau khi xem xét xong, Tần Duệ Tiệp, Tào Thục Tuệ, Tôn Khởi Mộng, Hàn Hương Di đều âm thầm giật mình.

Bởi vì ngoài dự kiến, bọn họ phát hiện ra, Mộ Dung Thiện Tuyết dường như không hề có bất kì tình cảm gì với Liễu Kình Vũ. Điểm này từ trong ánh mắt, cử chỉ của Mộ Dung Thiện Tuyết có thể nhìn ra được, mà Liễu Kình Vũ đối với Mộ Dung Thiện Tuyết quả thực là quan tâm có thừa.

Nhưng mà, càng như vậy, trong lòng Tào Thục Tuệ càng cảm thấy lo lắng.

Bởi vì điều này chứng tỏ Liễu Kình Vũ chủ động theo đuổi, mà từ lúc cô biết Liễu Kình Vũ tới nay, còn chưa từng nhìn thấy hắn chủ động theo đuổi ai, mà hiện tại, Liễu Kình Vũ không ngờ lại chạy theo một cô gái thoạt nhìn không hề có cảm tình với hắn, trong lòng Liễu Kình Vũ rốt cuộc nghĩ gì vậy, hắn coi trọng Mộ Dung Thiện Tuyết ở điểm gì?

Không được, mình nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản tình cảm của bọn họ, nếu không, để sự tình tiếp tục phát triển, với tính cách của Liễu Kình Vũ, chưa chắn hắn đã không thể theo đuổi được Mộ Dung Thiện Tuyết, huống chi, giữa bọn họ quan hệ vẫn rất thân cận.

Giống như Tào Thục Tuệ, giờ phút này trong lòng Tần Duệ Tiệp cảm thấy tràn đầy nguy hiểm.

Cùng lúc đó, sau khi ngắt điện thoại, Trần Chí Hoành cũng trầm ngâm tự hỏi, lời nói của Liễu Kình Vũ vừa rồi đã vô cùng rõ ràng, hắn tạm thời sẽ không nhúng tay vào việc của Phòng Công an, điểm này tạm thời khá tốt. Nhưng Trần Chí Hoành lại chú ý tới hai từ “tạm thời”, bởi vì Liễu Kình Vũ là một Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật thị xã, còn là một Ủy viên thường vụ Thị ủy, hắn có quyền can thiệp vào công việc của Phòng Công an thị xã đấy.

Liễu Kình Vũ sẽ làm gì tiếp theo đây? Trong khoảng thời gian ngắn, Trần Chí Hoành trầm ngâm thật sâu.