Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 442




Lục Chiêu cũng biết lão Đại hiện tại đang rất lo lắng, đạp ga mạnh hơn, ô tô một đường phóng vù vù trên đường.

Từ Bệnh viện Nhân dân số 1 thị xã Đông Giang đến quán karaoke Thất Tinh cần khoảng mười` phút, nhưng dưới sự lái xe điên cuồng của Lục Chiêu, không đầy năm phút sau, xe đã dừng trước cửa quán karaoke Thất Tinh.

Trước cửa quán karaoke Thất Tinh, xe còn chưa dừng hẳn, Liễu Kình Vũ đã trực tiếp mở cửa xe rồi nhảy xuống, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Sau khi đứng vững, hắn lập tức chạy vọt đến hướng cửa chính của quán karaoke.

Đám người Lục Chiêu lo lắng Liễu Kình Vũ gặp nguy hiểm, không nói hai lời, chìa khóa xe còn chưa kịp rút đã theo sau Liễu Kình Vũ nhảy xuống ô tô, vọt vào trong quán.

Giờ phút này, trước cửa quán karaoke Thất Tinh có sáu gã đàn ông cao lớn đang đứng, lấy thân phận lão Đại của bọn họ ở thị xã Đông Giang, bình thường không có người nào dám can đảm đến Thất Tinh gây rối. Bởi vì đây là nơi lãnh đạo tập đoàn Thất Tinh thường hay đến, nếu như chẳng may chọc giận một vị nào đó, đã có thể ngay lập tức chuốc họa vào thân, hơn nữa, thiết bị cùng phục vụ ở đây đều thuộc hàng cao cấp nhất, nên giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.

Cho nên, dù sáu tên vẫn đang đứng thẳng tắp ở trước cửa, nhưng bọn chúng vẫn vừa cười vừa trò chuyện làm thế nào để theo đuổi được những mỹ nhân trong quán karaoke, làm thế nào để đưa mỹ nhân lên giường.

Nhưng mà, bọn chúng đột nhiên phát hiện thấy một người đàn ông trên đầu vai còn quấn băng vải đang vội vàng lao đến hướng cửa chính, đi theo sau hắn còn có khoảng sáu, bảy người.

Nhìn thấy tình cảnh này, bọn chúng ngay lập tức ý thức được có chuyện không hay sắp xảy ra, nên đều đứng che ở cửa, dùng tay chỉ Liễu Kình Vũ, lớn tiếng nói:

- Đứng lại, không được nhúc nhích, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đang lo lắng cho Mộ Dung Thiện Tuyết muốn chết, đâu còn thời gian nghe bọn họ dài dòng, tuy rằng đầu vai hắn bị thương, nhưng chân hắn không bị thương, Liễu Kình Vũ trực tiếp đạp bay một người ra ngoài, tay phải cũng không khách khí đánh bay một tên vừa vọt vào, mà đám người Hắc Tiểu Nhị và Lục Chiêu cũng không chút do dự theo sau Liễu Kình Vũ. Thời điểm bọn họ bước vào cửa chính, mấy gã bảo an ngoài cửa tất cả đều đã ngã trái ngã phải trên mặt đất, buồn bực không thôi. Tuy nhiên bọn chúng đều đã qua huấn luyện, biết gặp phải chuyện bất ngờ, ngay lập tức liền bấm điện thoại gọi cho cấp trên, hồi báo tình hình.

Liễu Kình Vũ sau khi vọt vào quán karaoke, cũng đã mở thiết bị định vị GPS trên máy, dò tìm vị trí máy của Mộ Dung Thiện Tuyết. Sau khi xác định được vị trí của Mộ Dung Thiện Tuyết, Liễu Kình Vũ lập tức chạy như điên lên lầu hai của quán.

Đám người Liễu Kình Vũ vào được một lúc, mấy tên bảo an mới có thể chật vật đứng dậy, mà ngay lúc này, Tào Thục Tuệ, Tần Duệ Tiệp, Tôn Khởi Mộng, Hàn Hương Di cũng chạy tới. Lúc này, Mộ Dung Thiện Tuyết đã trở thành mối nguy hiểm lớn nhất, dưới tình huống như vậy, bốn cô gái tạm thời đứng ở cùng một chiến tuyến.

Sau khi xuống xe, bốn người cũng chạy như điên đến cửa chính.

Mấy tên bảo an vừa thấy, lập tức nộ khí xung thiên, tên đầu lĩnh nhìn Tào Thục Tuệ nói:

- Thế giới bây giờ cũng điên cuồng quá rồi, mấy cô bé xinh đẹp thế này mà cũng muốn chạy vào trong, thật không coi các anh là đàn ông sao. Các anh em, ngăn lại cho tao, mang về để chúng ta từ từ xử lý.

Mấy tên bảo an khác vừa thấy tình huống này, ngay lập tức đều vô cùng hưng phấn. Bọn họ rất rõ ràng, đại ca phát tín hiệu rồi, chỉ cần ngăn lại được mấy cô gái này, tối nay bọn họ đều tùy ý hưởng dụng, cho nên tất cả đều xắn tay áo lên, chuẩn bị bắt bốn cô gái.

Nhưng mà, mấy tên bảo an hôm nay thật xui xẻo, bọn họ quên xem hoàng lịch rồi.

Tính tình của Tào Thục Tuệ từ trước tới nay chưa bao giờ tốt đẹp, tiểu ma nữ Hàn Hương Di lại càng giống ma quỷ, thậm chí gậy đánh lén cô còn luôn mang theo bên người đấy.

Tên đầu lĩnh kia vừa mới nói xong, Tào Thục Tuệ và Hàn Hương Di đã xông tới, Tào Thục Tuệ tiếp nhận chế độ huấn luyện cấp cao của bộ đội đặc chủng, dưới dáng người ma mị cất giấu sự điên cuồng hoang dã, 3-5 người đàn ông căn bản đều không có cơ hội đến gần cô, bên cạnh cô lại còn có tiểu ma nữ Hàn Hương Di vô cùng am hiểu đánh lén. Hai người phối hợp nhịp nhàng, sáu tên bảo an rất nhanh lại vô cùng đau buồn ngã trên mặt đất, hơn nữa lần này còn bị Hàn Hương Di mang theo Shock điện tùy thân làm cho hôn mê bất tỉnh.

Liễu Kình Vũ sau khi vọt tới lầu hai, lập tức hướng về cửa thoát hiểm trên mái nhà phía đông vọt tới, bởi vì theo thiết bị định vị, hắn đã cách Mộ Dung Thiện Tuyết càng ngày càng gần. Lúc này, hắn đã nghe được tiếng kinh hô ầm ĩ của Mộ Dung Thiện Tuyết.

Liễu Kình Vũ càng thêm lo lắng, vội xông đến nhanh hơn, tuy nhiên, bởi vì thân thể có thương tích, tốc độ của hắn không thể nhanh như lúc bình thường, mà Lục Chiêu lại đang vô cùng khỏe mạnh, hắn một bước vượt qua Liễu Kình Vũ, một cước đá bay cửa thoát hiểm, vọt vào trong, Liễu Kình Vũ, Hắc Tiểu Nhị theo sau.

Sau khi tiến vào cửa thoát hiểm, Liễu Kình Vũ liền nhìn thấy cảnh tượng làm hắn vô cùng tức giận.

Trong hành lang, Mộ Dung Thiện Tuyết đang đứng ở đó, hai tay gắt gao ôm lấy góc tay vịn cầu thang, mà bên cạnh là hai tên cao to đang dùng sức tách ngón tay của cô ra, vừa làm vừa cười nói thô bỉ:

- Mỹ nữ, tôi khuyên cô vẫn không nên từ chối, vô dụng thôi. Quán karaoke Thất Tinh này là địa bàn của Cửu gia, Cửu gia muốn cô, ai dám ngăn. Tôi cho cô biết, ở thị xã Đông Giang, Thất gia là trời, Cửu gia chính là đất, người Cửu gia coi trọng, ngọai trừ Thất gia muốn, nếu không thì không ai có thể tranh cùng được, cũng không có bất kì ai trốn thoát được. Theo Cửu gia, tôi cam đoan cô sau này có thể cả đời vinh hoa phú quý, BMW, biệt thự, cần gì có đấy.

Giờ phút này, một câu Mộ Dung Thiện Tuyết cũng không nói, cô chỉ cố sức bắt lấy tay vịn cầu thang, gắt gao không chịu buông ra, bởi vì cô tin tưởng, mình chỉ cần kiên trì một lúc nữa, Liễu Kình Vũ sẽ đến. Đối với Liễu Kình Vũ, ở sâu trong lòng cô vẫn luôn tin, Liễu Kình Vũ tuyệt đối là người đáng tin cậy.

Mà đúng lúc này, đám người Liễu Kình Vũ cũng vừa lúc vọt vào.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lục Chiêu và Hắc Tiểu Nhị không nói hai lời, trực tiếp vọt tới, đem hai tên cao to đánh văng ra, cứu Mộ Dung Thiện Tuyết.

Liễu Kình Vũ đi đến bên cạnh Mộ Dung Thiện Tuyết, vô cùng ân cần hỏi han:

- Mộ Dung Thiện Tuyết, cô không sao chứ?

Mộ Dung Thiện Tuyết lắc đầu nói:

-Tôi không sao, Liễu Kình Vũ, nhanh đi cứu các bạn học của tôi đi, tôi lo các cô ấy sẽ xảy ra chuyện.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

- Được, cô dẫn đường đi.

Mộ Dung Thiện Tuyết tuy rằng đã để ý thấy trên đầu vai của Liễu Kình Vũ quấn băng vải, nhưng giờ phút này, cô đang lo lắng bạn bè của mình sẽ gặp bất trắc, nên cũng không tiện hỏi nhiều. Cô liền dẫn theo đám người Liễu Kình Vũ từ cửa thoát hiểm đi tới trước cửa một gian phòng có tám tên cao to đứng ngoài, lấy tay chỉ ra phía sau bọn họ, nói:

- Liễu Kình Vũ, tất cả bạn học của tôi đều ở trong này.

Liễu Kình Vũ vừa thấy, không nói hai lời liền cùng các anh em xông tới.

Giờ phút này, bất kể là Liễu Kình Vũ hay Lục Chiêu, đều xuống tay không hề lưu tình chút nào, gần như trong nháy mắt, tám tên cao to kia ngay lập tức đều ngã xuống đất. Sau đó, Liễu Kình Vũ một cước đá cửa phòng bước vào.

Sau khi vào cửa, Liễu Kình Vũ quét nhanh một vòng hiện trường, trong lòng lập tức thở dài một hơi.

Trên ghế salon ngồi năm người đàn ông, bên cạnh bọn họ, gần như mỗi người đều ôm một cô gái thoạt nhìn giống như sinh viên, những cô gái này đều đang bị bọn họ điên cuồng chuốc rượu, xem ra bọn họ muốn chuốc say những cô gái này.

Ở vị trí chính giữa, là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, cao khoảng 1m85, thân thể dũng mãnh, đầu trọc, trên cổ xăm trổ hình rồng cuộn.

Người này chính là nhân vật số của tập đoàn Thất Tinh - thế lực ngầm của thị xã Đông Giang, người được dân giang hồ gọi là Cửu gia, tên hiệu Cửu Văn Long.

Trong ngực gã là một nữ sinh viên, ngoại trừ Mộ Dung Thiện Tuyết, cô gái này có bộ dạng xinh đẹp nhất trong những cô gái kia. Sau khi Liễu Kình Vũ xông vào, Cửu gia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ liếc mắt một cái, bằng vào khả năng quan sát của gã, đương nhiên gã biết Liễu Kình Vũ không phải người bình thường.

Gã lạnh lùng nói:

- Anh bạn, nơi này là địa bàn của Cửu Văn Long tôi, tốt nhất anh bạn hãy xem xét cho kĩ, tôi không muốn gây thù chuốc oán, tôi đương nhiên muốn kết giao bằng hữu hơn. Cậu để lại cô bé phía sau cho tôi, tôi có thể coi hôm nay không có bất kì chuyện gì phát sinh. Nếu các cậu thiếu tiền, tôi có thể cho các cậu, nếu như muốn kiếm ăn, tôi cũng có thể giúp các cậu giải quyết, cam đoan giúp các cậu vừa lòng, thế nào?

Theo Cửu Văn Long, lời nói của gã ân uy đều đủ, chỉ cần là người của thị xã Đông Giang, hay thậm chí là thành phố Liêu Nguyên, đều sẽ phải suy nghĩ một chút đấy.

Nhưng mà, gã lại không biết, đám Liễu Kình Vũ căn bản không thuộc hạng người này.

Gã vừa mới nói xong, Tiểu Bàn Tử Lưu Hằng ngay lập tức nắm lên thùng rác ném qua, đồng thời tức giận mắng:

- Cấp cái mẹ mày, mày là cái đếch gì.