Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 8: Đối đầu!




Chương 8: Đối đầu!

Vừa mới chạy được mười mét thì một màn hình màu xanh bất ngờ hiện ra trước mặt, khiến Fisra suýt đâm sầm vào gốc cây vì bị mất tầm nhìn. Rất may là cậu đã kịp thời nhảy sang một bên để tránh. Nhưng lại chậm mất vài bước chân, điều này vô tình làm cho khoảng cách của hai bên bị rút ngắn đi. Không muốn ngoảnh đầu nhìn lại, cậu lập tức đứng dậy rồi chạy thẳng một mạch.

Thấy Fisra có hành động quyết đoán như vậy. Chúng biết, không dễ để bắt được con mồi lần này. Thật sự thì tốc độ của tên kia không thua kém chúng quá nhiều. Như vậy cũng không có nghĩa là hắn chạy thoát được khỏi nanh vuốt của bọn chúng, đối phương chắc chắn không thể trụ trong một đoạn thời gian dài. Đám sói cũng dần thúc đẩy mạnh tốc độ của tứ chi, nhanh đến nỗi gần như là hóa thành đạo tàn ảnh màu đen lướt đi trên mặt đất.

Trong phút chốc, bóng lưng với chiếc áo vải đã tàn khuyết một nửa hiện rõ ở trong tầm mắt, vô hình làm cho chúng càng lộ ra sự điên cuồng hơn. Nếu có ai đứng từ phía trên nhìn xuống vào lúc này, thì người đó chắc chắc sẽ hồi hộp không thôi. Hình ảnh một loạt những bóng đen với nhiều con mắt đỏ ngầu đang đuổi theo một người là kinh dị đến cỡ nào.

Thấy ánh mặt trời dần thu lại, đầu óc của Fisra lúc này đã rất căng thẳng. Nếu lại xảy ra chuyện không may như hồi nãy, cậu không dám chắc được là mình có thể tránh nổi. Cậu không ngừng thúc giục cơ bắp trên cơ thể vận động đến mức cực hạn, như một động cơ hơi nước hạng nặng hoạt động bởi các bánh răng. Mọi rào cản thực vật như là gốc đại thụ, rễ cây chồi lên mặt đất và các tảng đá to lớn chặn ngang đường không thể làm khó từng bước chân của cậu.

Mày suýt nữa là hại c·hết tao rồi Ánh nhìn bắn ra hàn ý lạnh lẽo trừng mắt về phía màn hình hệ thống. Xác định đằng trước không xuất hiện nhiều chướng ngại vật. Fisra mới dám liếc mắt đọc từng nội dung có trong màn hình.

Màn hình thông báo nhiệm vụ:

-Tự tay g·iết c·hết hai mươi con Ám Dạ Lang. Hoàn thành nhiệm vụ, nhận được một viên đá thức tỉnh ma pháp hệ hỏa cao cấp. Độ rủi ro là rất cao, có thể nguy hiểm tính mạng.

Đọc đến câu cuối cùng, Fisra nhíu lại đôi mày. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được nhiệm vụ có độ khó… à không, là độ rủi co rất cao. Còn phần thường, cậu không có tâm trạng để đọc qua chứ đừng nói là chú tâm đến. Nếu c·hết rồi thì nhận phần thượng cũng là chuyện vô ích.

Mạng sống nghìn cân treo sợi tóc được đặt nặng ở trước mắt, mọi đồ vật khác dù có giá trị lớn đến bao nhiêu đều không quan trọng bằng tính mệnh của bản thân. Đây là bài học mới mà cậu vừa rút ra được. Nếu không có kế sách gì để lật ngược tình thế vào lúc này thì khẳng định Fisra liền đem mạng mình đi cắm ở lại đây.

Tại sao lại đầu thai ở một nơi như thế này cơ chứ? Cắn răng ngậm lấy cay đắng ở trong lòng, cậu có cảm giác như bị ông trời vứt xó, không quan tâm sống c·hết một dạng. Fisra lập tức bỏ đi ý nghĩ dư thừa và tập trung cao độ bỏ chạy.

Trên bầu trời lúc này, mặt trời đỏ như máu to lớn đang bình tĩnh hạ xuống sau ngọn núi nhỏ, kéo theo tấm vài màu hồng nhạt cũng dần bị thu lại. Mọi vật bị bao bọc thành một màu hồng đỏ ma mị từ từ chuyển đi màu sắc của nó. Sau cùng thì một mảnh hồng phấn hoàng hôn nhuộm đỏ cả mặt trời vô biên, nay đã chìm xuống thay cho tấm áo khổng lồ của màn đêm đen khoác lên.

Nhìn thấy sắc trời dần tối đi, Fisra căng thẳng đầu óc đến nỗi nổi đầy gân xanh trên khuôn mặt và cổ. Không ngừng thúc giục hai bên thùy não hoạt động với công suất tối đa. Trời tối rồi thì càng hung hiểm gấp trăm lần, chưa nói đến bản thân cậu không phải người sinh sống ở nơi đây, còn có lũ thú hoang dã luôn trong tình trạng đói khát dạo quanh khắp khu rừng đâu? Đụng phải con nào, con nấy đều như điên dại lao đến t·ruy s·át… Fisra xua tan đi suy nghĩ trong đầu, cậu cũng không dám nghĩ đến điều tiếp theo mà mình phải hứng chịu nếu b·ị b·ắt được.

Hai chân liên tục bứt tốc vượt qua chướng ngại vật chắn trước mặt. Nhìn qua chỉ số thể lực đã giảm hơn phân nửa chỉ còn lại con số sáu mươi lăm. Vẻ mặt của Fisra lộ ra biểu cảm nghiêm trọng. Từ một trăm hai mươi thể lực giảm đến sáu mươi lăm là bao nhiêu hao tổn? Nếu cứ để mãi như vậy thì cậu cách c·ái c·hết chỉ là chuyện sớm hay muộn. Hiện giờ Fisra có hai lựa chọn cho bản thân, một là chạy trối c·hết cho đến khi may mắn tìm được chỗ trú ẩn, hai là tìm cách để phản sát lại hai mươi con súc sinh đang t·ruy s·át cậu.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt sắc xảo của Fisra chợt lóe qua tia hung ác. Cậu quyết định lựa chọn cách thứ hai, cách một không quá thực tiễn và phải trông chờ vào vận may. Chạy cũng không thể chạy được mãi. Mà may mắn chỉ đến với những kẻ đã hết hi vọng, sướt mướt đau khổ chờ bà tiên ông bụt hiện ra giúp đỡ như trong kịch bản của mấy câu chuyện cổ tích. Đối với Fisra, cậu hoàn toàn không tin vào mấy mẩu chuyện cổ tích được làm ra để kể cho trẻ con nghe đó, chúng không thể nhảy ra cứu mạng cậu vào ngay lúc này. Dựa vào chính mình để tìm ra một lối thoát trước mắt mới là điều đúng đắn.

Ở một phía khác của khu rừng.



Hoàn cảnh khắp nơi vô cùng tan hoang, xung quanh có không ít cây cối đổ nát như vừa trải qua một đợt bão tố càn quét, thân gỗ triệt để bị phá thành nhiều mảnh vụn. Mùi máu tanh nồng nặc dâng lên hòa quyện vào không khí khiến cho người gay mũi, bên cạnh đó còn lượn lờ những làn khói nghi ngút màu trắng xám, nhìn không khác gì làn khói bình thường được sinh ra. Chúng bốc lên từ đám tàn lửa vẫn còn đang cháy ở nhiều phương vị khác nhau. Trên mặt đất cách vài chỗ xuất hiện vết tích chiến đấu gây ra, bề mặt bị lõm xuống sâu cùng với nhiều vết cắt chém của đao kiếm.

Từ đầu cho đến cuối nằm la liệt hơn hai mươi cái xác không còn các bộ phận nguyên vẹn, toàn bộ đều là xác của những con sói màu trắng. Có con thì mất đầu, có con thì b·ị c·hém đứt đôi nửa thân, con thì… có vô vàn kiểu c·hết khác nhau không thể tả hết được.

Đứng tại bãi đất đổ nát này là năm người thanh niên, ba chàng trai và hai thiếu nữ. Sắc mặt ai nấy cũng đều hiện lên vẻ mệt mỏi và chật vật, quần áo lam lũ dính bụi bẩn, có người thì bị rách vài bộ phận trên trang phục nhưng lại như không để tâm đến. Nhìn thoáng qua năm người này mới đặc biệt thấy được, quần áo trên người của họ đồng dạng giống nhau như đúc về màu sắc và kiểu cách.

Áo sơ mi đen có cổ mặc lót ở bên trong dành cho cả nam lẫn nữ, cúc áo cài chỉn chu được giấu rất kĩ. Bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác vải màu trắng có khuy cài, hai bên vai áo có ba đường vân màu đen hình mũi tên chĩa sang hai phía. Cùng là giống nhau về áo nhưng ba chàng trai mặc quần dài có chất liệu bằng vải màu trắng. Hai thiếu nữ còn lại thì mát mẻ hơn chút, chỉ gói gọn bởi chiếc váy xếp li màu trắng ngắn tới đùi, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng bóc không chút tì vết của các nàng, nhưng phần dưới lại bị che đi bởi đôi vớ đen bí ẩn.

“Đám Bạch Vũ Lang này đúng thật là không dễ giải quyết nha…” Một thanh niên tóc nâu đỏ nhịn không được uể oải nói ra một câu, người này có vẻ bề ngoài bình thường, nhưng gương mặt lại toát ra vẻ hào sảng dễ dãi, làm cho người khác rất dễ chịu.

“Gray, nếu không phải tại cậu lề mề thì giờ phút này Mira đã tìm ra được bảo vật rồi đấy thôi.” Người thanh niên tóc đen nhẹ giọng quở trách, cậu có gương mặt ưa nhìn và thân hình cao lớn, ít nhất là hơn một mét bảy mươi lăm. Chậm rãi bước đến gần xác của một con sói, mạnh mẽ rút ra thanh trọng kiếm đang cắm ở trên người nó. Nhìn hướng người thanh niên tóc xanh còn lại nhẹ gật đầu, người kia như hiểu ý cũng gật đầu đáp.

Đây cũng không phải là cái gì mật báo, chỉ là đơn thuần trao đổi sự ăn ý qua ánh mắt với một cái gật đầu.

Ánh mắt nhìn về phía vị trí của hai thiếu nữ kia, gặp hai người vẫn cầm trên tay sợi dây chuyền hồng ngọc đang liên tục phát sáng. Cậu nghi hoặc tiến đến hỏi: “Hai cậu xác định được phương hướng tiếp theo chưa?”

“Nếu tôi đoán không sai… thì bảo vật đang ở ngay phía trước một đoạn nữa thôi, rất có thể sẽ phải chạy vào sâu bên trong khu rừng một chút. Ít nhất là không vượt qua tầng hai của Rừng Sói để đảm bảo an toàn cho cả đội…” Thiếu nữ tóc đen nhẹ giọng nói, đôi mắt chứa từng tầng hơi nước chớp động nhìn về phía trước.

Không thể không nói vẻ ngoài của cô rất là xinh đẹp, dáng người cao gầy, trước ngực trưng ra đôi bồng đào rất là màu mỡ, thỉnh thoảng hơi lay động trập trùng, eo nhỏ khêu gợi, bờ mông căng mọng được in sau chiếc váy ngắn kia cực kỳ là hút mắt người nhìn.

Mái tóc dài được vén gọn ở đằng sau, nổi bật là đôi lông mi cong v·út ánh lên vẻ quyến rũ, chiếc mũi nhỏ tinh xảo được khắc họa lên rất rõ nét cùng với đôi môi hồng nhuận bóng lên vẻ ướt át, làn da trắng hồng mềm mại khiến cho người khác muốn sờ thử một lần, hai chữ xinh đẹp thôi là chưa đủ để miêu tả thiếu nữ này.

Nghe được lời nói của thiếu nữ tóc đen, nam thanh niên nhẹ gật đầu nói với những người còn lại: “ Chúng ta tranh thủ trời còn chưa tối đuổi kịp đến nơi đó để xem thật giả như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không vượt qua tầng hai của Rừng Sói, nếu không thấy bảo vật thì phải rút lui về thành ngay, đừng vì sai lầm của bản thân mà gây nguy hiểm cho cả đội.”

“Được!”

Bốn thanh niên nam nữ đồng thanh đáp. Xong xuôi, cả năm người cùng tiến thẳng sâu vào trong khu rừng.



Đến một đoạn rừng, chợt thiếu nữ tóc đen phát hiện ra túi áo của mình có thứ gì động đậy, cô mới ngạc nhiên mở ra túi áo, một ánh sáng đỏ tươi lóe qua trong mắt, nhảy thoát khỏi túi áo và lơ lửng giữa không trung, khiến cho cả năm người đều giật mình đứng ngây ngốc nhìn.

“Dây chuyền hồng ngọc của Mira!”

“Có chuyện gì?”

Không chờ cho năm người kịp hiểu được là xảy ra chuyện gì. Dây chuyền có nạm viên ngọc màu đỏ treo giữa không trung chợt phát quang mãnh liệt, như có thứ gì đó đang kêu gọi bản thân nó. Hồng ngọc lập tức bay thẳng đi trước mười con mắt đang nhìn nó.

“Kia chẳng phải… kìa! Nó chạy kìa!”

“Mọi người nhanh chóng đuổi theo nó…”

Cả năm người đều không hiểu chuyện gì, nhưng ai nấy cũng đều vội vàng bứt tốc đuổi theo phía sau chiếc dây chuyền. tốc độ bay của nó không phải là quá nhanh, nên họ mới có thể nhìn thấy mà đuổi kịp được ở đằng sau.

Không bao lâu, viên hồng ngọc dần chậm lại tốc độ bay, trước con mắt của năm người đang đuổi theo phía sau, nó hạ xuống gần vị trí của một người thiếu niên nằm bất động trên mặt đất. Liên tục phát ra ánh sáng màu đỏ ma mị và không ngừng lay động thân ngọc, như đang vui mừng vì được trở về với chủ nhân vốn có của nó. Dây chuyền tự động treo vào cổ của người thiếu niên, ánh sáng màu đỏ cũng thuận thế biến mất theo, nó đã không còn phát sáng kịch liệt như ban nãy, giờ chẳng khác gì một viên đá phong thủy vô tri.

Đây là… Cả năm người cùng đứng hình khi nhìn thấy một màn này. Ngạc nhiên nhất vẫn là thiếu nữ tóc đen kia, cô vẫn luôn nghĩ sợi dây chuyền mà mình cầm theo trên người sẽ dẫn cả nhóm đến chỗ xuất hiện “bảo vật” đâu? Lý do gì lại lòi ra một n·gười c·hết nằm ở đây vậy? Chẳng lẽ “bảo vật” liền là n·gười c·hết trước mắt…

Nhưng quan sát kĩ hoàn cảnh ở đây, ai cũng phải hít vào một hơi thật sâu. Nhiều gốc đại thụ xung quanh bị chấn nát không còn một mảnh, mùi máu tồn đọng vẫn còn chưa tan đi hết, quan trọng nhất là mặt cỏ trên mặt đất, bị giày xéo đến không còn hình dạng. Tràng cảnh chiến đấu của nơi này nếu đem đi so sánh với nơi kia thì trông tồi tàn hơn rất nhiều. Họ không dám tưởng tượng đến thứ gì đã gây nên thiệt hại lớn như vậy.

Sự chú ý của năm người cùng tập trung trên người nam thiếu niên đang nằm bất động trên mặt đất. Người này mặt mày bị bám bụi lem luốc nên không thể nhìn rõ ra diện mục, trang phục rách rưới từ đầu đến chân, nhưng từ cách ăn mặc đơn giản liền đoán ra được đây là một thường dân đi từ trong thành ra.

Thiếu nữ tóc đen mạnh dạn đi đến bên cạnh thiếu niên, ngón tay nhỏ khẽ chặn ở mũi cậu, cảm nhận được hơi thở phát ra từ thiếu niên, cô kinh ngạc hô lên: “Cậu ta còn sống!”

Bốn người còn lại nghe vậy liền bất ngờ chạy đến xem xét, xong ai cũng làm ra vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào người thiếu niên.

“Dây chuyền của Mira tại sao lại tìm đến người này vậy?”

Câu hỏi được đặt ra của cô gái tóc hồng khiến cho cả nhóm phải trầm ngâm suy nghĩ. Vấn đề này quá quỷ dị, quen thuộc dây chuyền này nhất vẫn là thiếu nữ tóc đen kia đâu? Cô ban đầu gặp nó phát sáng thì cứ nghĩ là nó cảm ứng được bảo vật, liền rủ một nhóm bạn học cùng đi truy lùng bảo vật. Nhưng ai ngờ lại vô tình gặp hoàn cảnh này làm cô không biết phải xử lý như thế nào.

Quan sát người thiếu niên đang nằm bất động, cô tự mình suy đoán. Người đi vào Rừng Sói không ít, đa số là mạo hiểm giả và những người muốn rèn luyện bản thân. Mà thiếu niên này đi vào trong rừng rèn luyện một mình, nhưng không biết tự ước lượng thực lực của bản thân, đen đủi gặp phải yêu thú mạnh hơn t·ruy s·át, may vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ này.



Thanh niên tóc đen nhìn thấy trời đã sắp trở tối, nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình: “Hiện tại đã muộn, nên trở về thành thôi. Thuận tiện mang cậu ta về thành để tìm hiểu thật giả ra sao luôn.”

Cả nhóm không ai phản đối ý kiến này của người thanh niên. Chàng trai tóc nâu đỏ tên Gray xung phong cõng thiếu niên này đi về thành, trước khi xuất phát, cậu thử chạm vào sợi dây chuyền trên cổ của thiếu niên.

“A!” Gray cảm nhận được cơn đau như đ·iện g·iật truyền đến ngón tay, ngay lập tức rụt lại.

“Sao vậy Gray?” Thanh niên tóc đen nghi hoặc.

“Dây chuyền của Mira tự dưng giật cho tôi một phát… đau vãi chưởng!” Gray nhăn mặt nói.

“Vậy đừng động vào, trở về học viện nhờ các giáo viên giải quyết việc này, chúng ta không kham nổi.”

“Được…”

Dứt lời, cả năm bóng người đều nhanh chóng rời đi nơi này, họ không muốn ở lại đây quá lâu vì nguy cơ luôn có thể ập đến bất kỳ lúc nào.

oOo

“Ta đang ở đâu?” Một giọng nói mờ mịt vang lên trong không gian chỉ toàn là màu đen, nơi này đen đến nỗi không thể thấy được điểm đến cuối cùng của nó, phải chăng nơi này là hố đen cũng không chừng.

“Ta là… hình như ta nhớ được mình là ai…” Giọng nói lại một lần nữa vang lên trong vô tận hư không.

Đột nhiên, không gian hư vô gặp một chấn động cực mạnh, nó không ngừng rung lên dữ dội, phút chốc... xung quanh dần dần biến đổi, không gian tối tăm bỗng dưng xuất hiện một vầng sáng nhỏ, như địa ngục được cứu rỗi bởi ánh hào quang của thiên đường chiếu rọi.

Đây là…

Fisra chậm rãi mở ra đôi mắt, cảm nhận được dưới thân truyền đến cảm giác mềm mại và thoải mái, cậu lập tức choàng người ngồi dậy. Giờ phút này cậu đã tỉnh táo hơn bao giờ hết, ánh mắt ngờ vực chăm chú nhìn xung quanh.

Một căn phòng nhỏ lạ lẫm hiện lên trong tầm mắt, nhờ có ánh sáng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, nên Fisra mới có thể đánh giá được mọi thứ xung quanh. Diện tích của căn phòng không quá nhỏ, ước chừng khoảng hai mươi mét vuông. Vật dụng có trong phòng rất đơn giản, một cái tủ gỗ nhỏ đựng quần áo đặt ở cuối gian, một chiếc bàn màu trắng nhỏ được đặt gần bệ cửa sổ, trên bàn có sẵn một ly nước thủy tinh vẫn còn đang bốc lên hơi ấm.

Fisra từ tốn lết cái thân rời khỏi chiếc giường, không chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn xuống dưới. Bộ quần áo mà cậu đang mặc đã được thay một bộ khác, là bộ quần áo vải thô màu nâu sẫm. Bình tĩnh bước đến cái bàn nhỏ màu trắng, cậu cầm lên ly nước uống một ngụm hết sạch, đặt ly nước xuống bàn, trong đầu cậu liên tục chạy qua từng sự việc đã xảy ra.