Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Diệt Thế Ma Pháp Sư

Chương 7: Nhiệm vụ ẩn, thông tin "mật"




Chương 7: Nhiệm vụ ẩn, thông tin "mật"

Nhiệm vụ ẩn và Sát Lang Nhân? Fisra hơi nheo lại đôi mắt, nhìn thật kĩ vào màn hình nhiệm vụ. Đây là lần đầu tiên mà cậu được nghe đến thuật ngữ “nhiệm vụ ẩn” trong hệ thống, còn có danh hiệu Sát Lang Nhân mà cậu nhận được trông khá là thú vị.

“Giải thích cho ta về hai vấn đề này.” Fisra lạnh giọng hỏi, lời nói nhẹ như không giận, nhưng lại ẩn chứa ý vị lạnh nhạt và băng lãnh như ra lệnh cho kẻ tôi tớ. Nghe được lời nói của cậu, nó ngầm hiểu được vấn đề mà cậu đang muốn nói đến. Màn hình thông báo nhiệm vụ biến mất, thay vào đó là một cái khác hiện lên, lần này là màn hình màu đỏ khá lớn với nội dung dày đặc khiến cho Fisra phải nhíu mày.

Đôi mắt đỏ như máu toát lên vẻ yêu dị nhìn lướt qua màn hình hệ thống, trên đó có nội dung:

-Nhiệm vụ ẩn là nhóm nhiệm vụ đặc biệt được chỉ định cho những trường hợp xảy ra khi chủ nhân tự mình kích hoạt. Yêu cầu để kích hoạt, chủ nhân phải nhận được danh hiệu cho một lĩnh vực đặc thù bất kì nào đó có trong thế giới này.

-Lĩnh vực đặc thù và danh hiệu luôn có liên kết rất chặt chẽ, giống như danh hiệu Sát Lang Nhân là mảng phụ trách về vấn đề tiêu diệt lang tộc. Phần thưởng của nhiệm vụ ẩn rất lớn và đa dạng, chủ nhân sẽ nhận một vật phẩm hoặc đặc tính sức mạnh riêng biệt được dành riêng cho lĩnh vực đó.

-Danh hiệu sẽ nâng cấp khi hoàn thành đủ chỉ tiêu đã được đề ra trong nhiệm vụ ẩn, đồng thời cũng xuất hiện thêm chỉ tiêu mới với độ khó được tăng cao và nhiều phần thưởng có giá trị đi kèm.

Sau khi đọc hết nội dung có trong màn hình, mất đến vài giây để Fisra có thể nuốt được hết chỗ thông tin này, cậu có chút ngạc nhiên về sự phong phú và đa dạng của hệ thống.

Fisra nhớ về một nhân vật trong bộ truyện ‘Tôi thăng cấp S thợ săn mạnh nhất’ cũng là nam chính nắm giữ hệ thống gần có đầy đủ các chức năng như thế này. Cùng là hệ thống tăng sức mạnh, nhưng cậu có thể nhận ra được sự khác biệt nho nhỏ ở giữa chúng. Đó là lượng thông tin cá nhân, cách phân cấp các kỹ năng và nhiều hơn một mục nhiệm vụ ẩn đặc biệt.

Thấy hệ thống không chú thích gì thêm, cậu lại không khách khí nói: “Chỉ đến vậy thôi? Còn thông tin gì hữu ích thì mau chóng tiết lộ, ta không thích hỏi lại nhiều lần.” Fisra biết rõ hệ thống hiểu được lời của bản thân nói nên kiên nhẫn đứng đợi. Sau vài giây, những nội dung trên màn hình thông báo từ từ nhạt dần rồi biến mất, thay vào đó là nội dung khác được hiển thị lên, nhưng lần này không phải là đoạn văn dài lê thê như trước.

Trên màn hình màu đỏ:

-Nơi đây được gọi là Ma Pháp tinh cầu, nó đã tồn tại hơn hai nghìn năm về trước… sau một nghìn sáu trăm năm… đã xảy ra… (không thể hiển thị).

“Vậy còn ác hồn là thứ gì? Tại sao tính cách của ta lại thay đổi nhiều như vậy sau khi mở mắt lại vào lần kia?”

-Ác hồn là… (Không thể hiển thị)

“Hử! Tại sao lại không thể hiển thị? Tính trêu đùa ta à…” Sắc mặt của Fisra rất khó xem, gân xanh đã nổi đầy trên mặt. Nếu không có thông tin gì về nơi này thì cậu sẽ chẳng dễ sống chút nào, lại còn về vấn đề của ác hồn đến bản thân cũng không được biết, như vậy thì phải làm sao đâu?

Đang định tiếp tục phun hết bất mãn trong lòng thì dòng chữ trên màn hình đột ngột thay đổi, khiến cho cậu phải nhẫn nhịn bức xúc để quan sát. Màn hình thông báo vẫn không thay đổi về màu sắc, chỉ có nội dung là bị tẩy đi rồi được in lên một dòng chữ mới.

Trên màn hình thông báo:

-Chủ nhân đồng ý nuốt chửng ba con Xích Hỏa Lang có cảnh giới nô lệ không?



Nhìn dòng chữ trên màn hình, Fisra suýt nữa gằn giọng lên để phản đối một tiếng Tại sao tao có thể ăn cái đống thịt thối của đám tạp chủng này được cơ chứ? Nhưng khi cậu cẩn thận suy nghĩ lại thì không có làm như vậy. Phải biết những vấn đề mà hệ thống nhắc đến không bao giờ dư thừa và vô ích, giống như cái cách mà nó đã giúp cậu thoát khỏi c·ái c·hết khi nãy.

Fisra hơi híp lại đôi mắt, thuận miệng hỏi: “Nó có tác dụng gì mang đến lợi ích cho ta hay không?”

Trên màn hình lập tức thay đổi một dòng chữ khác:

-Hai con Xích Hỏa Lang cấp nô lệ yếu tăng mười điểm vào toàn bộ sức mạnh thể chất.

-Một con Xích Hỏa Lang cấp nô lệ mạnh tăng mười điểm vào toàn bộ sức mạnh thể chất.

Đọc xong hai dòng thông tin, khóe môi của Fisra nhếch lên nụ cười khá lớn, cậu thật không ngờ tác dụng của thịt chó nơi này mang đến lại tốt ngoài sức tưởng tượng. Nhưng có một vấn đề khiến cậu băn khoăn không ít, đó là hai chữ ‘nuốt chửng’ ở đây có ý nghĩa gì khác với từ ‘ăn’ hay không? Nếu là nuốt chửng thì Fisra chỉ có thể xin kiếu, còn nếu ăn như bình thường thì đỡ được một chút… ít nhất là vậy.

“Ta muốn ăn kiểu nướng!” Fisra quả quyết nói.

Màn hình thông báo lập tức thay một dòng chứ khác.

-Không thể!

“Thế còn luộc?”

-Không thể!

Nhận được hai lần phản hồi làm cho Fisra hơi khó hiểu, đây chẳng lẽ là muốn cậu phải ăn sống? Vấn đề này là sự tình mà cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến. Nếu không phải vấn đề quá quan trọng thì cậu sẽ không để ý, nhưng lần này lại bắt buộc phải để tâm.

Tác dụng của ba miếng thịt chó này mang lại sức mê hoặc cho Fisra là quá lớn, tăng lên hai mươi điểm vào toàn bộ thể chất là một sự lột xác không nhỏ đối với cậu. Làm cho bản tính cao ngạo trong cậu cũng phải động lòng mà khó có thể cưỡng lại được. Mặc dù đang trong huynh hướng pha lẫn giữa hai nhân cách, nhưng Fisra sẽ luôn khắc ghi đạo lý này ở trong lòng.

Ở mấy cái thế giới như thế này, nếu không có thực lực mạnh mẽ để bảo vệ bản thân thì chỉ có nhịn nhục cho kẻ khác ức h·iếp và xâu xé đến c·hết. Cuồng ngạo không thể trở nên mạnh hơn! Đã yếu mà còn tự cao thì càng không được người khác đặt ở trong mắt! Nhưng nếu có thực lực cường đại thì lại là chuyện khác…

Fisra không còn cách nào khác nên đành phải thuận theo. Làm xong các thủ tục tâm lý, cậu chậm rãi bước đến vị trí của Đại Xích Hỏa Lang, bước qua vũng máu đặc sệt và nhơn nhớt, một khoảng cách chưa đến nửa mét nằm giữa cậu và cái xác. Fisra dùng ánh mắt xem thường nhìn xuống, đứng tại đây liền có thể ngửi rõ được mùi hương tanh tưởi của máu tươi, nhưng cậu không quan tâm đến điều này. Nhấc nhẹ cánh tay phải đặt ngang đầu, biểu cảm của Fisra hiện lên vẻ tàn nhẫn, bàn tay chụm thành mũi nhọn và hướng xuống cái xác đâm thẳng. Đây là cậu muốn xẻ ra từng miếng thịt bằng tay không rồi dần dần cắn nuốt.

Từ vị trí của cái xác có thể thấy cách đúng mười phân nữa là bị bàn tay cậu xuyên thủng, một hiện tượng lạ đột nhiên xảy ra khiến cho Fisra phải dừng lại động tác. Cậu sững sờ nhìn chăm chú thật kĩ vào cái xác và thấy được, từng đốm lửa đỏ không biết từ đâu xuất hiện trên mô thịt, chúng giống như những tàn lửa hồng sắp tàn đang không ngừng ăn mòn cả cái xác. Fisra cảm thấy cái thứ đó có chút kì quái nên cậu không dám tiếp xúc, bình tĩnh lui lại để quan sát, cậu muốn tránh chuyện rủi ro lan đến trên người.



Nhìn lại cái xác đã bị những tàn lửa đỏ cháy âm ỉ t·hiêu r·ụi mất một nửa, không riêng gì mình nó, hai cái xác còn lại cũng chịu chung một số phận như vậy, Fisra chỉ có thể im lặng mà quan sát hết thảy. Có thể nhìn rõ được cả khung xương đang nằm trên mặt đất đang dần bị ăn mòn bởi nhiều đốm lửa cùng một lúc, chúng hóa thành tro bụi và hòa vào làn gió thoảng phiêu phất, rồi mới từ từ tan biến ở trên không trung.

Trong phút chốc, toàn bộ cái xác đã hóa thành cát bụi trôi theo làn gió, chỉ để lại vũng máu nằm trên mặt đất như trải một tấm thảm đỏ. Đứng nhìn từ xa lúc này, biểu cảm của Fisra bỗng dưng cứng ngắc, không hiểu sao hai tay tự dưng lại siết chặt thành nắm đấm.

Con mẹ nó! Hai mươi điểm của tao!!!

Cậu rất muốn gào thét lên một tiếng để vơi đi sự cay cú, nhưng chưa kịp hé miệng thì đôi mắt chợt co rụt lại. Một cơn đau nhói thoáng chạy qua lồng ngực của Fisra, khiến cho cậu có chút giật mình, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu đặt tay lên ngực để cảm nhận xem có điều gì bất thường.

Nhưng khi sờ nắn qua lại mà Fisra vẫn chẳng cảm thấy cái gì lạ, cuối cùng cậu mới cho là mình bị gặp ảo giác. Nghĩ đến hai mươi điểm nằm trên ba cái xác kia cùng một chỗ biến mất, trong lòng cậu vô cùng tiếc hận. Tại thời điểm Fisra đang suy sụp tinh thần, màn hình màu đỏ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Trên màn hình thông báo:

-Hắc Tâm đã nuốt chửng thành công, chủ nhân nhận được hai mươi điểm chỉ số vào các yếu tố trong sức mạnh của dạng quỷ.

-Cụ thể:

+Giác quan: 30 (Cấp 1)

+Tấn công: 30

+Phòng thủ: 30

+Nhanh nhẹn: 30

+Máu: 120

+Thể lực: 120

+Ma lực: 120

Đây là… !

Fisra mang biểu cảm khó tin nhìn chăm chăm vào màn hình, sau vài giây cậu mới hiểu được vấn đề vừa xảy ra. Trong lòng tự nhiên dâng lên một niềm vui khó tả, nét mặt của Fisra đã tươi tỉnh hơn hẳn vừa nãy, cậu phấn khởi hô lên thành tiếng, tâm tình được một trận sảng khoái không nói thành lời.

Để cho chắc ăn và không có gì sai sót, Fisra liền nhanh chóng đi kiểm chứng lại sức mạnh của mình. Bước đến trước một cái cây to lớn ở gần đó không xa, cậu đã đánh giá qua cái cây này, cụ thể là chiều cao mười mét với đường kính của thân cây gần ba người trưởng thành ôm trọn. Vì muốn đạt được hiệu quả cao nhất nên cậu mới chọn nó để làm thí nghiệm.



Kết quả là Fisra phải tung ra ba quả đấm toàn lực thì mới đánh gãy được thân cây này, đổi lại là cậu không chịu một vết xước nào trên tay khi đánh trực tiếp vào mặt gỗ cứng, đủ để hiểu sức t·ấn c·ông và phòng thủ của Fisra đã mạnh hơn trước khá nhiều. Còn đối với yếu tố thứ ba, cậu đã thử bật nhảy bằng sức mạnh của đôi chân, cuối cùng là đạt được độ cao hơn năm mét nếu dùng hết sức, nhưng lại bị trừ đi một điểm trong chỉ số thể lực. Như thế là còn tốt, vì cậu có đến một trăm hai mươi điểm thể lực đâu? Nên không sợ bị kẻ địch mài mòn thể lực trong thời gian dài. Về phần tốc độ, Fisra có thể chạy được với khoảng cách nhỉnh hơn hai mươi mét trong khi chưa đến thời gian là hai giây.

Fisra không chắc là có chuẩn hay không, bởi vì đa số chúng đều do cậu tự tính toán và đo lường, nên sẽ không tránh được những sai sót nhỏ.

Kiểm tra lại kĩ càng màn hình thông tin của mình, thấy mọi thứ đều đúng như những gì mà hệ thống đã ghi, cậu mới an tâm tắt đi cái màn hình màu tím. Fisra từ trước đến giờ luôn cẩn thận như vậy rồi, dù đang trong tình trạng đỉnh cao của sự tự mãn, nhưng cậu cũng không được quên là bản thân mình đang đứng ở đâu? Có thể sống sót rời khỏi đây mới là chuyện mà cậu cần chú trọng đến nhất.

Sắc trời không biết đã thay đổi từ lúc nào, chỉ có ánh chiều tà là còn ló dạng ở một góc trời lớn. Vẻ ngoài của vạn vật cũng vì nó mà đổi thay, từ màu sắc tươi sáng của sự ấm áp chuyển thành tông màu âm u của sự lạnh lẽo.

Qua các hàng cây lớn lúc này, có một hình bóng đang chậm rãi bước đi trên những mặt đất gồ ghề của cánh rừng, đây không ai khác chính là Fisra. Cậu đang mò đường để tìm cách thoát ra khỏi đây, dù không chắc chắn là có được hay không, nhưng còn đỡ hơn đứng một chỗ chờ c·hết. Vả lại vị trí kia cũng không còn là nơi an toàn dành cho Fisra nữa, chính bản thân cậu đã liên tục làm ra tiếng động rất lớn ở đó, nên có thể sẽ thu hút những con thú hoang khác đến.

Bước đi một mình trong khu rừng lạ lẫm, Fisra không cảm thấy sợ hãi và cô đơn. Cậu cũng không tỏ ra lo lắng chút nào, đa phần mọi sự đều nhờ cái nhân cách cuồng ngạo kia. Vì sợ hãi sẽ không bao giờ sinh ra sự cuồng vọng và ngạo mạn. Nên nó hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến tâm tình của Fisra. nhớ được có vài chỗ không hiểu cần được giải đáp, cậu lạnh nhạt hỏi hệ thống: “Hắc Tâm là cái gì? Có phải… nó nằm trong cơ thể của ta hay không?”

Màn hình thông báo hiện lên:

-Hắc… (Không thể hiển thị)

-Cảnh báo: Tuyệt đối không được tiết lộ vấn đề này cho người thứ hai biết, nếu không… cả hai bên sẽ gặp phải hậu quả khó lường.

Im lặng tắt đi màn hình trước mắt, Fisra âm thầm suy nghĩ. Cậu có cảm tưởng như mình là quân cờ ở trong tay người khác vậy, mọi đường đi nước bước của bản thân đều bị kẻ nào đó tính kế liền một lượt, chỉ có thể mặc cho người đứng đằng sau bày bố và tính toán. Điều này quá rõ ràng để đoán ra được, nếu không thì tại sao chúng phải hạn chế thông tin mà cậu muốn tìm hiểu đâu?

Trong lúc đi mò đường, Fisra vô tình phát hiện thấy một con hồ nhỏ. Cậu có chút tò mò nhưng không chạy đến ngay, mà nấp sau bụi cây để quan sát. Thấy không có dã thú hay bẫy rập nào xung quanh, Fisra mới bước đến bên cạnh hồ. cả ngày trời chưa được một ngụm nước nào vào bụng nên cũng khiến cậu rất khó chịu, trước mắt giờ đây đã có nước, tội gì mà không nếm thử đâu? Fisra không cố kỵ gì mà múc lên uống ngay lập tức.

Mặt mày nhìn được của nó đấy, không ngờ cái thân thể này lại sở hữu nhiều ưu điểm đến vậy… Fisra tự mình đánh giá diện mạo của mình qua mặt nước phản chiếu.

Bỗng nhiên có tiếng loạt soạt phát ra phía sau lưng, âm thanh không quá lớn, vừa đủ để đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu. Vì chỉ số giác quan tăng lên nên thính giác của Fisra đã tốt hơn trước khá nhiều, có thể phát hiện được những tiếng động nhỏ nhất phát ra từ xa, hay thậm chí đến cả tầm nhìn cũng được tăng lên không ít.

Fisra bình tĩnh quay lưng, nhìn về phía bụi rậm cách đó không xa khoảng ba mươi mét, bất chợt hai con ngươi khẽ co lại. Hàng loạt những hình bóng màu đen thoát ẩn thoát hiện qua các rặng cây lớn, chúng đều đang lao vọt thẳng tới vị trí của Fisra đang đứng.

Dưới ánh trời chiều còn dư ra một khoảng soi sáng, hình ảnh của những cái bóng được hiện lên rõ nét hơn. Chúng mang trên mình một bộ lông thú màu đen tuyền, hai bên tai vót nhọn thẳng đứng, đôi mắt đỏ ngầu như một con dã thú điên cuồng mất kiểm soát. Đặc biệt là hàm răng bén nhọn đang lộ ra kia, con nào con nấy cũng không ngừng rớt dãi, để lộ ra sự thèm khát tột độ. Thật không dám nghĩ đến cái tràng cảnh Fisra nằm dưới móng vuốt của bọn chúng thì sẽ thảm đến mức nào.

Éo ổn rồi, đâu ra lắm sói vậy…

Nhìn đến đây, sắc mặt của Fisra liền xanh xao hẳn, việc đầu tiên mà cậu có thể làm vào lúc này đó là chạy. Trong đầu không chần chừ mà suy nghĩ nhiều, cậu xoay người bật tốc thẳng về phía trước, chạy một mạch không dám quay đầu nhìn lại. Dù có cuồng ngạo đến mấy nhưng cậu vẫn còn cái não để dùng.

Nói thật ra thì Fisra cũng không dám chắc là mình có thể cân hết được hai mươi con sói, đúng hơn, cái tấm thân của cậu thật không đủ để nhét kẽ răng cho hai mươi cái dạ dày. Nếu ảo tưởng nhân vật chính vào lúc này thì chỉ có đi bán muối. Thực tế là như vậy, Fisra vẫn chưa được đào tạo qua quá trình chiến đấu bài bản và kỹ năng xử lý những tình huống khó như thế này. Thế nên việc lấy cứng chọi cứng với số đông là một chuyện quá sức hoang đường, thà nói nộp mạng thì còn có chút hợp lý.