Điên

Chương 13: Anh em




Lương Viễn cứ ngồi dưới đất trò chuyện với An An hơn một tiếng như vậy, cho đến tận lúc Tiểu Như tới giục An An đi quay.

"Lương nhị thiếu có muốn tới xem không?" An An đưa hộp cơm cho Tiểu Như, tươi cười hỏi.

Nếu không vì sợ mất mặt, Lương Viễn đã đứng phắt lên từ lâu rồi, song cảm nhận được cái mông đang lạnh cóng, lòng liền nguội lạnh, hắn không dám đứng dậy.

Thêm nữa thấy An An đang tươi cười, tựa hồ như nếu hắn bị bẽ mặt, cô sẽ càng khoái trá hơn.

Lương nhị thiếu đành cố nhịn đau lòng, trêu đùa: "Không, ngộ nhỡ anh lại khiến em không thể phát huy hết khả năng thì phiền lắm, em đi đi, anh cũng về đây!" Mau đi luôn đi, thừa lúc bọn họ mải làm việc, không ai chú ý, hắn mới có thể ôm mông chạy biến.

An An không nài ép nữa, nheo mắt cười, bảo: "Vậy tôi làm việc đây, Lương nhị thiếu cứ ngồi đi, không cần đứng dậy tiễn đâu!" Dứt lời liền vịn tay Tiểu Như mượn đà đứng lên.

Cô vừa đứng dậy, Lương Viễn liền trố mắt... Có lẽ do sương mù dày, khí trời ẩm ướt, nên lúc nghỉ ngơi, cô vẫn luôn khoác một tấm chăn mỏng, giờ vừa đứng dậy... Ai làm ơn cho hắn hay tại sao dưới đất lại có tấm đệm không!

Thảo nào cô có thể thản nhiên đến thế, hoá ra là có đệm lót!!!

Lương Viễn tức thì nhăn nhó, An An thấy hắn ta nhìn chằm chằm vào tấm đệm thì ra chiều hảo tâm: "Trưa nay vừa mới mưa, nên nền đất hơi ẩm ướt, ban nãy lúc anh chuẩn bị ngồi xuống tôi đã định lấy thêm đệm, nào ngờ tôi chưa kịp nhắc tới anh đã đặt mông xuống rồi, hơn nữa còn kêu rất thoải mái, nên tôi mới không nhắc tới nữa... Sao thế? Lương nhị thiếu không ổn à?"

"Không, mặt đất khô ráo lắm, An An em mau đi làm việc đi!" Lương Viễn hăm hở đáp.

Nhưng trên thực tế, hắn đâu có thoải mái tí nào! Lương Viễn đau lòng khôn nguôi, đúng là do hắn ngu ngốc mà... Giả vờ khô ráo gì chứ!

Lương Viễn ủ ê, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ vui vẻ, nhìn An An hăng hái đi làm việc, trợ lý Tiểu Như thu dọn đồ, Tập Mặc Nhiên hơi lưỡng lự, rồi bước tới chỗ Tiểu Như.

Cuối cùng cũng không có ai để ý tới hắn.

Lương Viễn thở phào một hơi, rồi âu sầu tính toán xem nên vác mông chạy thế nào, chẳng lẽ lại giống đàn bà bị máu kinh dây ra quần, phải cởi áo khoác thắt quanh hông? Bỗng thấy anh bác sỹ tâm lý bước tới trước, giơ ra cái chăn An An vừa choàng đưa cho hắn.

Lương Viễn nghi ngờ dòm lại, lẽ nào anh ta đã phát hiện ra?

Tập Mặc Nhiên thản nhiên nói: "Đêm về không khí trong rừng càng thêm ẩm ướt, Lương tiên sinh khoác thêm vào đi, kẻo dễ bị cảm lạnh."

Lương Viễn thoáng ngây người, rồi lập tức tha thiết nhìn Tập Mặc Nhiên, cầm lấy cái chăn, liên tục cám ơn: "Bảo sao tôi cứ thấy bác sỹ quen lắm, nhất định kiếp trước chúng ta là hảo huynh đệ đó! Sau này tôi chắc chắn sẽ tới chỗ bác sỹ khám!" Vừa dứt lời liền thấy câu này không ổn... Lương nhị thiếu buồn bực, đúng là thuận miệng quá đà.

Tập Mặc Nhiên chỉ cười ôn hoà: "Lương tiên sinh khách sáo rồi."

*

Thứ Sáu Lương Cảnh Phàm mới tới.

Anh ta đến vào buổi tối, lúc đó An An còn đang làm việc, nên sáng hôm sau hai người họ mới chạm mặt.

Tối hôm trước đoàn phim quay tới tận 2h sáng, 8h30 hôm sau lại quay tiếp. Khách sạn hơi xa trường quay, nên sáng sớm An An đã bị trợ lý Tiểu Như dựng dậy.

Cô vốn thiếu ngủ, lại bị ép phải rời giường nên hơi bực bội, nhìn đâu cũng thấy phiền, không muốn ăn gì hết. Nhưng Tiểu Như cứ lải nhải khuyên, An An nghe mà nhức hết cả đầu, bèn phải xuống tầng ăn sáng.

Tiếp đó cô liền nhìn thấy Lương Cảnh Phàm, còn cả Đào Duyệt Hàm ngồi cạnh anh ta nữa. Bọn họ đang ăn sáng, thần thái Đào Duyệt Hàm bừng sáng, tựa hồ người mệt mỏi tới nỗi phát khóc hôm qua không phải là cô ta.

Trong phòng ăn lác đác nhân viên, bọn họ tựa hồ cũng biết mối quan hệ giữa hai người họ, ngoại trừ thỉnh thoảng lia mắt nhìn, ai nấy đều không mấy để tâm.

An An đứng trước cửa vào nhà hàng, toàn bộ nỗi phiền chán đều hoá thành lạnh lẽo, lạnh tới mức Tiểu Như run lên: "Chị An An, chị muốn ăn gì... Để em đi lấy cho?"

"Chị không đói, em cứ ăn đi." Cô lạnh nhạt đáp, dợm quay người, bỗng gần đó vang lên giọng nói trẻ con: "Cô giáo An!"

An An ngước nhìn, hoá ra là đám nhóc đóng vai học sinh tiểu học đang phi tới.

"Cô giáo An, ngồi đây này, chú Tập cũng đến rồi!"

Thường ngày, An An hay ăn sáng cùng lũ nhóc, chúng rất thích cô, hai tháng này, cô trò đều quý mến đùa nhau suốt. Thấy An An xuống tầng, bọn nhóc tự nhiên tới rủ rê cô.

Giọng nói lanh lảnh của lũ nhóc vang vọng trong nhà hàng, có mấy người thấy cô bèn nghiêng đầu chào hỏi, An An không cần nhìn cũng cảm nhận thấy Lương Cảnh Phàm đang nhìn về phía mình.

Thấy vậy, cô bèn nổi hứng thèm ăn, nắm tay lũ nhóc về chỗ ngồi.

Trẻ con mà đã thích ai thì sẽ càng thân thiết với người đó, Tập Mặc Nhiên lại đẹp trai hoà nhã, đám nhóc cũng hay rủ anh ăn cùng.

An An ngồi xuống, Tập Mặc Nhiên gật đầu tỏ ý chào hỏi, bỗng thấy cô tươi cười, khác hẳn vẻ phiền chán lúc trước, rạng rỡ tới mức diễm lệ: "Chào bác sỹ Tập.

Tập Mặc Nhiên ngây ra giây lát, rồi thản nhiên đáp lời: "Chào cô."

Cả buổi trưa, Lương Cảnh Phàm không thảo luận với nhà sản xuất thì cũng trò chuyện với Triệu Minh Nghĩa, ai nhìn thấy cũng nghĩ anh ta đang bận bịu công việc.

Lương Viễn ngủ thẳng cẳng tới 10h sáng mới thong thả tới trường quay xem An An, nào ngờ giật mình phát hiện ra anh trai mình tới!

Lương Cảnh Phàm khá nghiêm khắc trong chuyện dạy dỗ em trai.

Các công ty giải trí, không ít thì nhiều cũng dính líu tới giới xã hội đen, có nơi dùng để rửa tiền, có nơi dùng để giả mạo danh tính, rất ít công ty thật sự theo nghiệp giải trí như Tinh Ngu Văn Hoá.

Ngoại trừ một vài công ty có thế lực chính trị chống lưng, những công ty còn lại đa phần đều yếu thế, nếu xảy ra chuyện phiền phức thì rất khó giải

quyết.

Lương Viễn mặc dù không ngốc, nhưng mải chơi, Lương Cảnh Phàm không quản nổi hắn, đành chỉ có thể đặt ra một số nguyên tắc kìm cương hắn lại.

Trong đó quan trọng nhất là: Không được chơi bời bậy bạ với nữ diễn viên.

Vàng thau lẫn lộn, hắn ta rất dễ dây phải hạng đàn bà lắm mưu nhiều kế, không từ thủ đoạn. Thêm vào đó, trong giới không hiếm người xuất thân gia đình danh giá, mặc dù Tinh Ngu Văn Hoá cũng có chút tiếng tăm, nhưng ngộ nhỡ hắn chơi quá đà, Lương Cảnh Phàm còn chưa kịp xử lý, Lương Viễn đã bị người ta uy hiếp.

Lương Viễn thầm nhủ, hắn đâu có ngu đến mức đó mà phải sợ, hơn nữa hắn đã thề với bản thân, hắn sẽ thật lòng với An An.

Có điều Lương Cảnh Phàm đã quen phải đứng ra giải quyết mọi việc cho hắn, nên dù Lương Viễn có cam đoan chắc nịch đến đâu, Lương Cảnh Phàm vẫn luôn để mắt đến hắn.

Vậy nên hiện giờ bắt gặp Lương Cảnh Phàm, Lương Viễn bất thần chột dạ.

Lương Cảnh Phàm nhanh chóng nhận ra hắn, cau mày hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Lương Viễn đùa cợt: "Lần trước chẳng phải anh bảo em tới Vân Nam giám sát công trình còn gì? Công trình đó đã xong, em gửi báo cáo rồi! Rảnh rỗi nên em tiện thể tới thăm chị dâu tương lai!"

"Chị dâu cái gì! Nói năng cho cẩn thận!" Lương Cảnh Phàm nhỏ giọng khiển trách, không hề tin lời hắn: "Bình thường hai người hễ nhìn thấy nhau là tranh cãi còn gì? Cậu lại chạy tới tận Thái Lan chỉ để thăm cô ấy?"

Đào Duyệt Hàm đứng gần đó thấy bọn họ thì muốn tiến lại gần, còn An An thì đang quay phim cùng đám nhóc, do tập trung tinh thần nên trông cô toát vẻ xinh đẹp lạ thường.

Lương Viễn thầm nhủ sớm muộn gì anh ấy cũng biết, bèn cắn răng hỏi: "Anh à, anh cảm thấy cô An An trong công ty ta thế nào?"

Bởi câu nói "chị dâu tương lai" của hắn quá lớn, Lương Cảnh Phàm bất thần quay sang nhìn An An, nghe thấy cậu em cất giọng hỏi, anh ta sửng sốt giây lát mới đanh giọng thốt: "Cậu nói lại lần nữa!"

Lương Viễn tưởng mình phạm vào quy tắc do anh ta đề ra, bèn hơi chột dạ, song do nhắc tới tình cảm vẫn giữ kín trong lòng, bèn dũng cảm nói: "Em đã tìm hiểu ở phòng Nhân sự, lý lịch của cô ấy rất sạch sẽ. Chuyện quá khứ của cô ấy em cũng không bận tâm, anh không cần vin vào cớ đó để chê bai cô ấy, em mong sau này anh đừng phản đối chuyện của chúng em."

"Chúng em?" Lương Cảnh Phàm nhìn chằm chằm Lương Viễn: "Hai người ở bên nhau rồi?"

Lương Viễn hơi chán nản, song rất nhanh phấn chấn: "Vẫn chưa, nhưng rồi sẽ sớm ở bên nhau thôi!"

Lương Cảnh Phàm đương nhiên hiểu ra một mình hắn ôm mối tình si, thấy hắn tỏ thái độ kiên quyết như vậy, nhất thời anh ta không tìm được lý do phản bác, đành viện cớ "chuyện quá khứ" của An An, thốt như đinh đóng cột: "Nhất định không được!"

Lương Viễn chẳng hề nao núng: "Anh, An An là người duy nhất em muốn kết hôn từ trước tới giờ, em đã quyết rồi, không được cũng phải được."

Dứt lời, thấy cảnh quay của An An đã xong, bèn khoát tay chạy tới, để lại Lương Cảnh Phàm đau đầu nhức óc.